Cảnh sát dốc toàn lực truy tìm diễn đàn trên QQ, Tần Dực bận tối tăm mặt mày, Cố Trường Sinh cũng không nhàn rỗi. Tuy không tìm được quản trị viên của diễn đàn trên QQ, nhưng đối với nhà thím Vương, việc Thi Quốc Khánh sa lưới nghĩa là đã bắt được kẻ đầu sỏ gây tội rồi.
“Tôi không ngờ kết quả lại như thế này.” Con trai thím Vương nói. Anh ta cứ tưởng sẽ tra ra một đối thủ cạnh tranh phi pháp, không ngờ người bày trò lại là Thi Khánh Quốc. Anh ta chưa bao giờ để mắt tới loại tiểu nhân như Thi Khánh Quốc, kết quả thiếu chút nữa hắn đã lấy mạng cả nhà anh ta. “Xem ra không thể quá coi thường người khác.” Từ khi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng cho đến lúc thành công, được người xung quanh tâng bốc nịnh nọt mỗi ngày khiến anh ta có hơi nóng nảy.
Rút kinh nghiệm từ việc lần này, người đàn ông tự suy xét lại bản thân.
Sau khi biết chân tướng, người khó chịu nhất là thím Vương. Vốn dĩ chuyện này phát sinh là do bà. Thiếu chút nữa bà đã hại cả nhà, điều này khiến bà tự trách bản thân rất nhiều. Cũng may trong nhà không có ai trách móc, ngược lại còn khuyên bà nên nghĩ thoáng lên. Mãi thím Vương mới dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn không nhịn được cảm thán: “Thật không nhìn ra hắn lại là loại người này.” Trước đây chỉ cảm thấy Thi Khánh Quốc thích lấy lòng cấp trên, đây là thói đời thường tình, nên bà không để trong lòng. Không ngờ tâm tư hắn lại u ám đến vậy.
May mà có đại sư ở đây, bằng không thật không biết phải làm sao bây giờ.
Thím Vương nhìn thoáng qua phòng bếp. Nghe nói đại sư đang nấu cơm, không đúng, là làm đồ ăn trừ tà. Cả nhà bọn họ đều ngồi trong phòng khách chính là vì cái này. Chẳng lẽ đại sư làm cơm xong còn phải đem lên tầng, bưng đến tận giường cho họ. Hơn nữa họ cũng đâu đến mức không thể hoạt động, làm như thế thật không phải phép, không tôn kính đại sư. Nhà mình có việc cầu người, trước đó không tiếp đón đại sư đã quá thất lễ rồi, không thể để đại sư hiểu lầm nhà mình như thế được.
Vậy nên cho dù có hơi gian nan, cả nhà thím Vương đều cố gắng xuống lầu. Mọi người ngồi trong phòng khách, vừa nói chuyện phiếm vừa nôn nóng chờ đợi. Nói chuyện liên tục cũng không thể làm họ dời lực chú ý, ngược lại càng khiến họ cảm thấy khó xử hơn.
“Lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa xong, có phải trong bếp không đủ người hay không?” Thím Vương lại liếc mắt nhìn phòng bếp một cái, nói.
“Để con đi giúp đại sư một tay.” Con trai thím Vương đứng lên. Kỳ thật anh ta cũng không ngồi yên được, sớm đã có ý này, nhưng ngại không giúp được còn tạo thêm phiền, nên cứ do dự. Cơ mà lời mẹ nói làm anh ta bứt rứt không yên. Gì chứ rửa đồ ăn hoặc nấu nướng thì anh ta vẫn có thể làm. Bình thường ở nhà anh ta cũng hay nấu cơm.
Đúng lúc này đồ ăn được mang lên, người đàn ông mới phát hiện, mạnh miệng vậy thôi, chứ chỗ đồ ăn này anh ta không biết làm.
“Làm xong rồi đây.” Trước khi anh ta vào bếp, bếp trưởng Lâm đã mang thức ăn ra.
Lúc ông chủ nhỏ và bạn cùng vào nấu cơm, bếp trưởng Lâm sợ đồng hương chờ lâu sẽ sốt ruột nên đã đi theo hỗ trợ. Nấu xong hắn cũng không dám để ông chủ nhỏ làm tạp vụ bưng bê, vì thế vội vàng giành việc bày đồ ăn.
Cố Trường Sinh làm món đậu hũ hoa cúc. Đậu hũ có tác dụng thúc đẩy sự trao đổi chất, thêm chú ngữ vào thì có thể đẩy tà khí ra ngoài. Hơn nữa đậu hũ non mềm, lúc ăn không cần nhai nhiều, phù hợp với người già và trẻ nhỏ. Làm chậm quá trình lão hóa, đối với phụ nữ rất tốt. Đồng thời còn bảo vệ khỏi phóng xạ, đối với người thích chơi máy tính, di động giúp ngừa các bệnh về não, quả thực là tuyệt phẩm. Còn nhu cầu của người đàn ông duy nhất trong nhà bị Cố Trường Sinh làm lơ, dù sao có thể trừ tà là tốt rồi, được cái này thì mất cái kia.
Người đàn ông đúng thật là không có nhiều yêu cầu, cho nên trong số các loại đồ ăn thúc đẩy sự trao đổi chất, Cố Trường Sinh chọn đậu hũ đầu tiên.
Đậu hũ hoa cúc không phải dùng hoa cúc làm đậu hũ, mà là cắt đậu hũ thành hình hoa cúc. Một khối đậu hũ vừa lòng bàn tay, dùng dao thái thật nhanh thành những sợi mỏng, nhưng không thái đứt mà vẫn gắn liền với nhau. Sau khi cắt xong bỏ vào nước canh, những sợi đậu phụ nhỏ li ti sẽ tỏa ra giống như một đóa hoa cúc, lay động trong bát canh. Chỉ những người chuyên nghiệp mới có thể làm được món này, tay nghề bình thường khó mà làm nổi.
Người đàn ông cảm thấy may mà mình chậm một bước, không thì tí nữa đã mất mặt.
Trừ món đậu hũ hoa cúc, Cố Trường Sinh còn làm mấy món ăn sáng khác, thuận tay nấu cơm luôn. Bởi vì trước đó đã bị món bếp trưởng Lâm bê ra làm ngạc nhiên quá mức, nên lúc thấy những món còn lại mọi người không ngạc nhiên lắm, biết đây là phương thức đại sư trừ tà, họ không rảnh lo ăn nhiều có bị béo hay không, tất cả đều tập trung cố gắng ăn cơm.
Ai ngờ mới thử một miếng liền không dừng lại được. Lúc đầu bọn họ ôm tâm lý ăn để chữa bệnh với trừ tà, thế mà vừa mới ăn một miếng, liền trở thành thưởng thức mỹ vị. Nhìn những cánh tay cầm đũa lia như bay, Cố Trường Sinh sợ tới mức vội vàng giải thích chỉ có đậu hũ mới trừ tà, còn lại là món ăn thông thường, không có công hiệu đặc biệt.
“Cái này chúng tôi hiểu, nhưng mà không khống chế được bản thân.” Người đàn ông không hề nói quá. Thời gian này họ bị tà khí tra tấn, căn bản không thể ăn uống gì. Ăn mấy thứ sơn hào hải vị gì đó đều như nhai sáp. Mỗi ngày ăn cơm chỉ để duy trì sức khỏe, miễn cưỡng ăn vài miếng cho xong việc. Đói bụng nhiều ngày như vậy, đây là lần ăn đầu tiên họ có cảm giác đồ ăn chính là đồ ăn, không ăn ngấu nghiến đã là lễ phép lắm rồi, là kết quả mà bọn họ cực lực khắc chế.
“Hô, no quá.” Buông đũa xuống, một nhà bốn người thỏa mãn vuốt bụng, lười biếng dựa vào ghế, không muốn làm gì cả.
Đã lâu rồi không thấy hạnh phúc thế này, cảm giác no bụng thật quá tuyệt vời. Đặc biệt sau khi ăn no, bọn họ cảm nhận được sức lực toàn thân đang trở về từng chút một. Tứ chi không còn nặng nề, đầu không còn đau. Nhưng rất nhanh họ cảm thấy bụng sôi lên, ẩn ẩn cảm giác đau đớn. Cố Trường Sinh đã dặn trước rằng sẽ bị tiêu chảy, bốn người vội vàng đứng lên lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Cũng may biệt thự có nhiều nhà vệ sinh. Sau một hồi thoải mái co bóp bụng, đẩy tà khí ra ngoài, ấn nước xả hết uế vật và tà khí sạch sẽ, bốn người rửa tay, thần sắc thoải mái đi ra ngoài.
Rõ ràng đang bị bệnh dai dẳng, nay đã khỏe trở lại. Thân thể tốt hơn, tinh thần khôi phục. Như lời bếp trưởng Lâm nói, người đàn ông ra tay rất hào phóng, lập tức chuyển một ngàn vạn vào tài khoản.
Sau khi thuận lợi loại trừ tà khí, nhà của bếp trưởng Lâm cũng bắt đầu được trang hoàng. Thi Khánh Quốc bởi vì phạm tội cố ý gây thương tích và trộm cắp, bị phán án không nhẹ. Còn bên đội truy tìm diễn đàn trên QQ, nghe nói Tần Dực có cấp dưới là nhân tài hacker, kỹ thuật cao siêu, tuy không bắt được quản trị viên, nhưng cũng tìm được không ít manh mối, khiến đối phương phải trốn chui nhủi, không có thời gian rảnh lập diễn đàn QQ mới.
Cố Trường Sinh không hiểu cái này, cậu mù máy tính, hoàn toàn không giúp được gì, đành phải tiếp tục chăm chỉ nấu cơm, nỗ lực kiếm tiền.
Mà muốn lời thì phải chịu tốn kém. Nguyên nhân vì Tổ sư gia ở lại, ba Cố không còn quan tâm đến tiệm ăn gia đình nữa, tỏ vẻ giao toàn bộ thu chi cho Cố Trường Sinh. Muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, cứ thoải mái tiêu xài, nói chung ngàn vạn lần đừng bạc đãi Tổ sư gia. Vì thế khi tiền vừa vào tay Cố Trường Sinh, cậu lập tức muốn đổi cho Tổ sư gia một điện thờ và tượng thần tốt nhất, nhưng lại bị Tổ sư gia ngăn cản.
“Vật ngoài thân, không cần để ý.”
Thôi được, người lớn nhất, người nói cái gì thì là cái đó. Theo Cố Trường Sinh, tượng thần rất quan trọng đối với thần minh, nên ban đầu cậu có chút nghi hoặc, buồn bực không bao lâu thì cũng hiểu. Đối với Táo quân mà nói, tuy tượng thần của ngài đơn sơ, nhưng làm Ngũ Cốc Thần Nông đại đế cũng đủ để tượng thần của ngài uy vũ cao lớn. Tổ sư gia chẳng bao giờ thiếu hương khói thờ cúng. Suy nghĩ thông suốt, Cố Trường Sinh không còn thấy mất mát, ngược lại còn hơi cao hứng.
Dù như vậy, thì tiền trong tay vẫn cần phải dùng, Cố Trường Sinh đang nghĩ xem nên dùng tiền này để làm gì, thì nghe thấy mấy nhân viên nói chuyện phiếm.
“Không phải mấy hôm trước cậu bảo nghỉ làm sao, sao hôm nay lại tới làm?” Một người lớn hỏi cậu nhóc trẻ tuổi. Những người khác nghe vậy cũng tò mò hỏi: “Đúng vậy, không phải nói muốn đi du lịch sao, sao lại không đi nữa?”
Cậu nhóc uể oải, ỉu xìu nói: “Cháu muốn đi du lịch thật mà.”
Cậu ta có chút oán giận kể lể: “Lúc đầu cháu định mua ba vé, để cả nhà cùng nhau đi du lịch, cuối cùng lại biến thành bố mẹ đi ôn lại tuần trăng mật, mọi người nói có tức hay không?!”
“Bao nhiêu tuổi rồi còn cần thế giới hai người, nói là không thích mang theo cháu làm bóng đèn, chờ lần sau đi sẽ đưa cháu đi cùng, quỷ mới biết lần sau là bao giờ. Nhiều năm như vậy, số lần cả nhà đi du lịch chỉ đếm trên đầu ngón tay.” Nếu không cậu ta cũng chẳng háo hức xin nghỉ sớm làm gì. Cậu nhóc trợn trắng mắt, không phải cậu ta có ý kiến với tình cảm của bố mẹ, mà là ý kiến với thái độ nói không giữ lời của họ.
Mọi người nghe vậy, đồng tình xoa đầu an ủi, bị cậu nhóc hầm hừ gạt tay ra. Mọi người cười đùa với nhau, Cố Trường Sinh thấy bọn họ không chậm trễ công việc, liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nhân viên trong tiệm toàn là người trẻ tuổi, phần lớn mới mười tám, mười chín tuổi, nhiều người mới học xong sơ trung, hoặc là không thi đỗ đại học. Một phần do hoàn cảnh gia đình, phần còn lại không phải người có thiên phú học tập, thì chỉ đơn giản là đi làm thêm thuận tiện học tay nghề.
Làm việc ở Bếp Lửa Cố Gia, không nói đến phúc lợi được hưởng mỹ thực, cái tốt nhất là khi phụ giúp ở bếp, tranh thủ lúc đầu bếp rảnh rỗi có thể xin học một hai thứ. Làm việc trong khoảng thời gian dài, nếu có thiên phú sẽ được trích phần trăm giúp việc bếp núc. Lâu hơn nữa sẽ có cơ hội được huấn luyện, huấn luyện xong sẽ có khả năng trở thành bếp trưởng. Bếp Lửa Cố Gia chỉ có vài đầu bếp chính, có thêm đầu bếp chính thì càng đỡ khổ.
Đó là mục tiêu của những người này, trở thành đầu bếp ở Bếp Lửa Cố Gia chính là điều mà nhiều người hâm mộ. Rất nhiều danh trù dạy dỗ học trò của mình đều không có cơ hội này. Cho nên nhóm người làm rất quý trọng công việc này, lúc chơi đùa cũng có chừng mực, chỉ lúc nhàn rỗi mới giỡn với nhau, không làm ảnh hưởng đến công việc.
“Được rồi, đừng buồn bực nữa. Đợi cậu thăng cấp lên phụ bếp, hoặc thăng cấp lên hẳn đầu bếp, đến lúc đó có tiền rồi thích đi chơi thế nào chẳng được. Còn có thể đưa bố mẹ cậu đi cùng, cậu là người trả tiền, bố mẹ cậu có thể ý kiến gì sao?” Người lớn tuổi nói đùa.
Cậu nhóc tưởng tượng, đúng thế, bố mẹ cậu ta không cần bóng đèn, chẳng lẽ còn chê tiền bao?
Nói đến việc thăng chức tăng lương, mọi người lại có động lực làm việc, hiệu suất tăng cao, thành thạo làm xong việc. Rảnh tay không có việc gì còn thu dọn, vệ sinh lại phòng bếp một lượt.
Cố Trường Sinh ngồi một bên nhìn, vừa làm thực đơn mới, vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm, trong lòng có một chủ ý. Khi nào có tiền cậu sẽ đưa Tổ sư gia đi du lịch. Chắc hẳn Tổ sư gia chưa đi du lịch bao giờ, đưa ngài đi xem non sông gấm vóc của Trung Quốc, chơi đủ rồi thì xuất ngoại. Vất vả lắm mới hạ phàm một lần, chẳng lẽ chỉ ở mãi một chỗ. Thành phố A tuy lớn nhưng phong cảnh chỉ bấy nhiêu, xem nhiều cũng chán.
Nghĩ là làm, Cố Trường Sinh không tìm đoàn du lịch mà lên mạng tự sắp xếp lịch trình, hỏi qua sở thích của Tổ sư gia, sau khi lập kế hoạch xong xuôi liền đưa Tổ sư gia đi cùng.
Danh lam thắng cảnh ở Trung Quốc có rất nhiều, Cố Trường Sinh định đưa Tổ sư gia đi Thần Nông Giá, nhưng nghĩ một hồi lại quyết định đổi sang nơi khác. Nói gì thì Thần Nông Giá cũng là khu tham quan, có thu tiền vé vào cửa. Tổ sư gia sao mà chịu nổi cái này, mặc dù cậu muốn đưa ngài đi du ngoạn chốn cũ, nhưng thôi địa phương khác vẫn tốt hơn. Cuối cùng Cố Trường Sinh chọn khu thắng cảnh khác cách thành phố A không xa lắm. Cũng thu tiền vé vào cửa, nhưng ít ra không có quan hệ với Tổ sư gia.
Yên vị trên máy bay, sắc mặt Khương Thời Niên đầy vẻ cảm khái. Vạn năm trước, ai mà nghĩ đến việc phàm nhân có thể bay trên trời? Cho dù là người tu đạo cũng phải tu đến trình độ nhất định mới có thể cưỡi mây đạp gió.
Cố Trường Sinh chỉ muốn đi với Tổ sư gia, cùng hưởng thụ chuyến đi này. Ai ngờ máy bay giữa đường gặp cướp. Đây chính là tình tiết chỉ có trong phim truyền hình phát trên TV. Mỗi ngày Trung Quốc có nhiều chuyến bay như vậy, bình quân số lần máy bay bị cướp không quá hai con số.
Thế mà bọn họ lại tình cờ gặp phải. Cố Trường Sinh bắt đầu hoài nghi bản thân mình sở hữu thể chất Conan. Quan trọng nhất là tại sao tên cướp lại có vũ khí, an ninh nhà nước kiểm tra rất cẩn thận về vấn đề này, căn bản không thể bị lọt. Hơn nữa trước khi máy bay cất cánh, cậu không cảm giác được điều gì bất thường, nếu không thì đã không đến mức tên cướp máy bay nhảy ra, cậu mới phát hiện có người muốn cướp máy bay.
Cơ mà hình như lần này không liên quan đến Tà thần, vì ngay cả Tổ sư gia cũng không phát hiện được điều bất thường. Cố Trường Sinh đang tập trung suy nghĩ thì nghe Tổ sư gia thấp giọng nói: “Người kia là trung gian, trên tay hắn mang nhẫn Tu Di Giới.”
Đương nhiên Cố Trường Sinh biết Tu Di Giới là cái gì. Không riêng Cố Trường Sinh, đổi lại là bất cứ ai từng đọc sách tu chân đều biết cả. Ánh mắt cậu rơi xuống ngón tay của tên cướp máy bay. Ngón giữa tay trái hắn có đeo một cái nhẫn bạc, nhìn thoáng qua không khác nhẫn bạc bình thường là bao, mộc mạc mờ nhạt. Thậm chí mặt trên cũng không có mấy hoa văn, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, cực kỳ bình thường. Nếu không có Tổ sư gia nói cho biết, cậu hoàn toàn không thể liên tưởng đến nó và nhẫn không gian, mà chỉ nghĩ rằng nó là đồ trang sức bình thường, là loại sản xuất hàng loạt.
Nhẫn không gian sớm đã thất truyền, ngay cả thuật sĩ như Cố Trường Sinh còn không có thứ này. Đối phương là người bình thường thì làm sao lại có? Cố Trường Sinh không khỏi hoài nghi chuyện này có liên quan đến Tà thần.
“Làm bậy.” Khương Thời niên nhíu mày. Nhẫn không gian là pháp tắc của thế giới này, không thể mang xuống, nếu không ngài đã sớm đưa cho Cố Trường Sinh.
Không biết tên kia dùng thủ đoạn gì mà có thể đem xuống dưới, lại còn tùy ý giao nó cho người thường. Vũ khí giấu trong không gian trong nhẫn nên có thể qua cửa kiểm tra, kiểm soát viên không quan tâm đến trang sức trên người khách hàng, chỉ tập trung vào những đồ vật có thể gây nguy hiểm.
Đâu có ai nghĩ rằng vật nguy hiểm lại được giấu trong nhẫn.
Cũng chẳng phải là tiểu thuyết tu chân.
Nhẫn không gian thất truyền từ lâu lắm rồi, lâu đến mức tư liệu quốc gia còn không nhắc đến nó, lúc biên soạn quy tắc cũng không suy xét đến nó. Thành ra để Tà Thần lợi dụng lỗ hổng này.
“Im lặng hết xem nào, thì thầm to nhỏ cái gì?” Nhóm cướp máy bay có ba người, hai nam một nữ, đều sở hữu tướng mạo hiền lành, thậm chí còn có một chút tướng khổ, nhìn qua chính là dạng người thành thật. Nhưng nhìn biểu tình dữ tợn của bọn chúng khiến người khác liên tưởng đến chó cùng cắn dậu. Người càng thành thật khi phát điên càng đáng sợ, không ai biết họ có thể liều mạng đến mức nào.
Sợ kích thích đến bọn cướp máy bay, không ai dám nói gì nữa, thậm chí có đứa trẻ bị dọa sợ vừa cất tiếng khóc đã bị người nhà nhanh tay che miệng lại. Cả cabin dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn vang tiếng nói chuyện của bọn cướp. Người phụ nữ duy nhất trong ba kẻ cướp đi đến bên cạnh Khương Thời Niên, chỉ vũ khí vào ngài: “Nói chúng mày đấy, không muốn chết thì câm miệng, nếu không tao tiễn mày đi đầu tiên luôn, khỏi phải mang tâm lý may mắn, nghĩ là tao chỉ đang hù dọa.”
“Tao nhắc lại một lần nữa, đây không phải đóng phim, cũng không phải trò đùa, mà là cướp máy bay hàng thật giá thật. Đừng nghĩ đến chuyện phản kháng, hậu quả chúng mày không gánh vác nổi đâu. Mục đích của bọn tao chỉ có tiền, sau khi đưa bọn tao đến nơi an toàn, bọn tao sẽ tự động thả chúng mày ra.”
“Chúng mày mau chuẩn bị tiền chuộc đi, tiền chuộc càng cao thì càng sớm được thả. Nếu đưa ít quá khiến tâm tình bọn tao không tốt, lỡ run tay một cái, kết quả thế nào chắc không ai muốn thấy đâu nhỉ.” Bọn cướp máy bay cầm vũ khí trong tay, uy hiếp nhìn mọi người xung quanh.
Có mấy lần tiếp viên hàng không định đàm phán với bọn chúng nhưng không thành công, bị bắn một phát súng. Cùng lúc đó máy bay liên lạc với mặt đất, cảnh sát phái người có chuyên môn ra giao tiếp, cũng không có tác dụng. Bọn cướp máy bay đòi tiền chuộc nhưng lại không nói rõ bao nhiêu. Sợ con tin trên máy bay xảy ra chuyện, cuối cùng đành phải chuẩn bị phương án khác.
“Bọn chúng đang nói dối, căn bản không hề có ý định thả người.” Trong đầu Cố Trường Sinh bỗng xuất hiện âm thanh của Tổ sư gia, nhưng ngài đâu có mở miệng. Cố Trường Sinh sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, hình như đây chính là phương thức truyền âm trong truyền thuyết.
Sợ thu hút sự ý chú của bọn cướp, Cố Trường Sinh không biểu hiện bất cứ hành động dị thường nào, trên mặt tỏ vẻ sợ hãi giống những người xung quanh. Khương Thời Niên tiếp tục nói: “Trên người bọn họ không có cảm giác sợ chết, ý đồ đồng quy vu tận. Tuy nhiên lại để ý đến vấn đề tiền chuộc.”
Nếu đồng quy vu tận thì đều chết hết, còn đòi tiền làm gì?
Bởi vì có Tổ sư gia ở đây, Cố Trường Sinh không hề lo lắng cho sự an toàn của mình và những người trên máy bay, vì thế cậu bắt đầu suy nghĩ vấn đề này. Cậu chú ý tới quần áo mấy kẻ này sạch sẽ phẳng phiu nhưng hơi cũ. Không phải là kiểu cố ý làm cho cũ mà là dùng lâu rồi. Vải dệt áo khoác của người phụ nữ kia đã bạc trắng, chứng tỏ đã được giặt rất nhiều lần, nhưng cô ta vẫn tiếc chưa bỏ. Có lẽ đây là nguyên nhân mà bọn họ coi trọng tiền bạc?
Có thể bọn họ không cần tiền, người nhà họ cần. Cơ mà một khi rơi máy bay, toàn bộ con tin tử vong thì ai sẽ trả tiền chuộc?
Nhìn số tiền chuộc càng cao, mắt bọn chúng càng sáng. Giống với suy đoán của Cố Trường Sinh, tất cả bọn chúng đều vì tiền mới làm việc này. Có người hứa với bọn chúng, chỉ cần kéo một cái máy bay chết cùng, không bỏ sót một ai, sau khi thành công sẽ đưa người nhà bọn họ đến một nơi an toàn cùng một số tiền. Số tiền này nhiều hay ít thì phải xem năng lực của bọn chúng.
Ở trên máy bay muốn tiền chuộc ít nhiều như thế nào cũng được, cộng với tiền bồi thường và thù lao, hắn sẽ cho người nhà bọn chúng bấy nhiêu tiền.
Dù sao cũng phải chết, đương nhiên bọn chúng muốn dốc sức tranh thủ lấy nhiều nhất có thể, đảm bảo đủ chu cấp cho người nhà.
“Mạng mấy người chỉ giá trị đến thế thôi sao? 8000 vạn, ở đây có bao nhiêu người hả, lẽ ra phải nhiều hơn chứ.” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, đừng tưởng cô ta không biết, không nói đến khoang hạng nhất toàn những kẻ có tiền, tài sản của mấy người ở khoang doanh nhân này chắc chắn hơn 8000 vạn. Cô ta sợ nghèo, càng sợ con trai mình cũng nghèo cả đời như mình, nên chỉ có thể dựa vào lần này để kiếm một phát thật nhiều tiền.
8000 vạn này rất nhiều, cô ta làm lụng cả đời cũng chẳng thể kiếm nổi. Nhưng bây giờ lại cảm thấy quá ít, còn phải chia cho những người khác. Tiền sau khi chia xong chỉ đủ mua một căn nhà ở thủ đô, số dư còn lại không đủ để tiêu xài.
Cô ta muốn con trai mình có thật nhiều tiền, mua được vài ngôi nhà, thích làm gì thì làm, sống xa xỉ cả đời. Cô ta muốn con trai có cả núi tiền, cho dù ăn tiêu cả đời cũng không hết. Sau khi mua nhà không phải đau đầu tính toán, chi tiêu cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có khả năng quay về cuộc sống nghèo khó trước đây.
Sợ lỡ tay nổ súng khiến cabin xảy ra chuyện, cô ta rút ra một con dao sáng loáng, kề lên mặt một người phụ nữ gần đấy, máu lập tức chảy ra: “Tao khuyên chúng mày nên nghĩ cho thật kỹ, mạng quan trọng hơn tiền, hay tiền quan trọng hơn mạng. Tiền quan trọng, hay mỹ mạo quan trọng?
“Đối với phụ nữ mà nói, sắc đẹp vĩnh viễn không thể thiếu đúng không?” Cô ta nhìn khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của người phụ nữ, dịu dàng hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]