Chiếc xe taxi chở hai người Cố Trường Sinh vẫn đang đỗ cách đó không xa. Đỡ phải mất công gọi xe mới, ba người cùng nhau lên chiếc xe đó luôn, người đàn ông trung niên nói với tài xế địa chỉ quán cafe.
Quán cafe này ở bản địa đúng là rất nổi tiếng, bác lái xe khỏi cần tra đường cũng biết chỗ cần đến. Bác tài vừa quay đầu xe đổi hướng chạy, vừa buồn bực trong lòng: Thật sự không phải bắt gian?
Không khí trong xe khá hài hòa, kiểu gì cũng chả thấy giống những gì mình tưởng tượng. Hơn nữa nhìn thái độ của người đàn ông trung niên từ khi lên xe rất hòa nhã, quá tốt ấy chứ. Thậm chí còn có chút ngầm lấy lòng, nói chuyện luôn khen đối phương. Bác vừa lái xe taxi, vừa âm thầm lắc đầu, cảm thấy bản thân thật lạc hậu, không thể hiểu nổi mối quan hệ giữa ba người này.
Đến nơi, Cố Trường Sinh tính rút ví trả tiền, người đàn ông trung niên liền tranh trả: “Để tôi để tôi, cứ để tôi. Ngài từ xa đến đây một chuyến, cứ để tôi làm tròn nhiệm vụ của chủ nhà.”
Một trăm tệ, Cố Trường Sinh không tiện tranh với hắn. Thuận lợi trả tiền taxi, người đàn ông thở một hơi nhẹ nhõm, Cố đại sư chịu để mình hỗ trợ trả tiền xe, nghĩa là không cảm thấy hắn đường đột mạo phạm cậu.
Cố Trường Sinh đương nhiên không cảm thấy mình bị mạo phạm, cậu cần biết ngọn nguồn của hắc khí. Cậu có thể nhờ ban ngành đặc thù hỗ trợ theo dõi, kiểm tra xem hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thuat-tren-dau-luoi/2540515/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.