Đám tròng mắt không những bị đập nát, mà còn nát đến mức không sót hạt bụi nào, bị sét đánh bốc hơi tại chỗ. Pháp khí được luyện chế tỉ mỉ, vừa mới ra trận đã bị người ta giải quyết, bác sĩ Hách khiếp sợ, chịu đựng nội tâm đau đớn, cắn răng giật mạnh dây chuyền đang đeo trên cổ xuống.
Thoạt nhìn mặt dây chuyền hình chữ nhật được làm bằng ngọc, bản dẹt như bao mặt ngọc bình thường khác, nhưng lạ chỗ trên mặt không khắc hình Quan âm Phật Tổ, Rồng, Phượng hay Thụy thú, mà chỉ thấy những đường khắc lộn xộn, nhìn kỹ lại thấy trong những đường nét lộn xộn hình như có chứa hình thù cổ quái nào đấy. Nếu người bình thường nhìn chăm chú một lúc sẽ bị chóng mặt nhức đầu. Cố Trường Sinh không phải là người thường, nhưng từ khi tiếp xúc với bùa chú lại mắc một tật xấu – vừa nhìn đống hình vẽ ngoằn ngoèo của bùa chú liền thấy đau đầu.
Khó chịu thì khó chịu, với nhãn lực của Cố Trường Sinh, cậu vẫn nhận ra đây là một lá bùa phòng ngự thượng phẩm. Chất lượng cao hơn rất nhiều so với đống bùa hạ phẩm mà cậu vẽ mấy hôm nay.
Ái chà, nhiều pháp khí quá ta, nào là vòng tay, nào là mặt dây, còn thêm một cái bùa phòng ngự cực phẩm!
Cố – học sinh yếu – Trường Sinh ngay lập tức bùng phát sự hận thù với bùa chú. Cho dù được danh sư dạy dỗ, nếu cậu muốn vẽ được bùa thượng phẩm vẫn phải học bán sống bán chết ít nhất 2 đến 3 năm. Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thuat-tren-dau-luoi/2540493/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.