Mộng Nhã là một quán cà phê đặc biệt thanh nhã ở gần đó, sau khi cả ba đều đã ngồi xuống Trữ Phi gọi ba ly cà phê, y lịch sự đem sữa và đường đẩy về phía Thường Tiếu và Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu thấy thế liền liên tục xua tay.
“Em thích cà phê thuần đen, thêm đường hoặc sữa sẽ làm mất đi mùi vị nguyên bản của nó.”
Trữ Phi trên mặt lộ vẻ tán thưởng.
“Anh cũng giống em, mỗi lần nhìn đến mấy người liều mạng đem đường cho vào cà phê, anh liền nghĩ nếu đã sợ đắng như vậy thì sao không trực tiếp uống nước trái cây đi, cần gì phải lãng phí cà phê thế chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh nói cực kì hợp ý em.”
Thường Tiếu hớp một ngụm cà phê, đối với lời nói của Trữ Phi liên thanh đồng ý không ngừng.,
Cái thứ này so với thuốc Đông y có khi còn muốn đắng hơn ….
Đây là phản ứng của Vũ Văn Tuấn ngay sau khi uống xong ngụm cà phê đầu tiên, nếu không phải đã nghe qua vài câu đối thoại của hai người kia mà có chuẩn bị tâm lí trước, chỉ sợ một ngụm cà phê này lập tức bị hắn phun ra rồi, thế là toàn bộ đường cùng sữa trước mặt bị hắn không thương tiếc đổ hết vào ly cà phê, Trữ Phi nhìn thấy thì không khỏi giật mình trừng lớn mắt, Thường Tiếu xấu hổ mà giải thích.
“Bạn của em thích đồ ngọt, mấy người bị tự kỉ trầm cảm đều như vậy, đều như vậy a …”
Vũ Văn Tuấn uống cà phê, mắt lạnh nhìn Thường Tiếu hưng trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thi-vo-tinh-khuoc-huu-tinh-phien-lac/9699/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.