“A Tiếu, tối nay em đã uống thuốc chưa?”
Thường Tiếu đang đứng ở ban công khách sạn chuyên tâm xếp sao may mắn, nghe được thanh âm nói chuyện cậu liền vội vàng đem ngôi sao đang xếp dở nhét vào túi, ngay sau đó đã thấy Ứng Húc đi tới.
“Nhìn dáng vẻ của em anh biết nhất định là đã quên uống, thân thể vừa khỏe lên một chút, lại không chịu chú ý.”
Ứng Húc đi đến trước mặt Thường Tiếu, nâng tay xoa xoa mái tóc mượt mà của cậu, oán giận nói.
Tâm tình Thường Tiếu có chút hoảng, trước kia cũng từng có người đối với cậu làm ra động tác này, thế nhưng người kia đã bỏ cậu mà đi rồi.
Thường Tiếu ngày thứ ba sau khi giải phẫu thì tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Vũ Văn Tuần cùng Thanh Ti đang ở trong phòng bệnh.
Trong lòng chấn động, nhưng cậu biết người kia không phải Vũ Văn Tuấn, tuy rằng hai người này lớn lên giống nhau như đúc, nhưng cậu có thể dễ dàng phân biệt được họ.
Vũ Văn Tuấn lãnh khốc trầm tĩnh, quanh người đều tỏa ra khí thế bốc đồng của loài dã thú, bất cứ việc gì chỉ cần hơi trái ý hắn, hắn sẽ không chút do dự mà dồn đối phương vào tử địa. Vũ Văn Tuần tuy rằng khôn khéo giỏi giang, nhưng so với Vũ Văn Tuấn hòa nhã hơn nhiều, nếu nói Vũ Văn Tuần là hùng sư ngạo nghễ không cần đồng loại, Vũ Văn Tuấn lại là dã báo khí phách kiệt ngạo giữa vùng đồng quê.
Theo lời kể của Thanh Ti, Thường Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thi-vo-tinh-khuoc-huu-tinh-phien-lac/3047965/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.