Buổi tối Thường Tiếu xuống bếp xào vài món ăn, cùng Vũ Văn Tuấn ăn cơm chiều, gần đây hai người đều đi sớm về trễ, căn bản không có thời gian cùng nhau ăn cơm.
Lúc ăn, Thường Tiếu hỏi, “Vũ Văn Tuấn, lần trước không phải anh nói đang dạy võ ở một võ đường sao? Tôi muốn đến xem.”
Vũ Văn Tuấn lùa lùa cơm, thuận miệng nói, “Chỗ này xa lắm, ngươi cả ngày không phải đến trường học thì chính là đi làm thêm, thời gian đâu mà đi?”
“Tôi muốn nhìn anh một chút a, cuối tuần này tôi có thời gian, anh vừa mới đến đây không lâu, có nhiều chuyện vẫn chưa biết, tôi sợ anh bị người ta lừa thôi.”
Thường Tiếu ngẩng đầu, vô cùng chân thành nói.
Lời nói của tiểu gia khỏa khiến cho Vũ Văn Tuấn cảm thấy buồn cười, nhưng nhưng khi hắn nhận ra Thường Tiếu đang vô cùng nghiêm túc mà lẳng lặng chăm chú nhìn hắn bằng đôi con ngươi thâm thúy trong sáng, cảm giác buồn cười dường như đã biến thành một tia cảm động.
Hắn đối với thế giới này quả thật còn nhiều chuyện chưa biết, nhưng mặc kệ đi đến đâu, sự tham lam cùng dục vọng của con người vẫn không thay đổi, cho nên lúc hắn còn ở trong thế giới của mình chính là Lăng Tiêu cung chủ một tay che trời, đến nơi này, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn liền có được chỗ đứng vững chắc trong giới hắc đạo.
Hắn không đi gây chuyện với người khác là may rồi, ai lại dám động vào hắn?
Nhìn đứa nhỏ đang trợn tròn đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thi-vo-tinh-khuoc-huu-tinh-phien-lac/3047939/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.