Edit: Ry
Ba tôi ngủ lại một tối, buổi sáng Chủ Nhật thì đi, lúc đi còn gọi tôi ra một góc, rất kín đáo đưa cho tôi một cái lì xì, cầm dày cộm, bên trong ít cũng phải có mấy ngàn.
"Cho con tiền mừng khai giảng." Ông nói: "Ba biết mình không có tư cách của một người cha, con không cần ba phải đền bù tình cảm, nhưng ít nhất hãy để ba đền bù cho con về mặt vật chất."
Ông đã nói đến vậy rồi, tôi cũng đành phải nhận lấy.
"Đúng rồi, tối nay người phụ trách thi công sẽ tới xem nhà cửa một chút, chắc mai hoặc ngày kia là có thể bắt đầu."
Vậy là tối nay lại không đi tìm Nhạn Không Sơn được rồi, đã ba ngày liên tiếp tôi không sang nhà anh, không biết anh có nhớ tôi không.
Chắc là không đâu, dù sao thì anh cũng không thích tôi, bảo Thu Thu nhớ tôi nghe còn được.
"Miên Miên?"
Tôi hồi thần, gật đầu lia lịa, tỏ vẻ mình đã biết.
Ba tôi im lặng trong chốc lát, mở cửa xe, trước khi lên xe, dường như ông đã quyết tâm đưa ra một quyết định nào đó, nói với tôi: "Ba thường mơ thấy gió, nước, mùa hè ở trên đảo..."
Ông nói đến đề tài này quá đột ngột. Tôi tưởng là ông muốn hồi tưởng lại với tôi, thừa nhận rằng lúc trước không nên bất hiếu với bà mà rời khỏi đảo Thanh Mai, muốn tôi trân trọng cuộc sống tốt đẹp hiện tại. Nhưng không, ý ông không phải như vậy.
"Nhưng ba không hối hận vì đã rời khỏi đây. Một ngày nào đó con cũng sẽ rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thanh-mai/558960/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.