Edit: Ry
Tôi xoa cái đầu nhỏ mềm mềm của Nhạn Vãn Thu, tiện thể nói dối: "Em mới ra viện mà, phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Anh mà đến thăm chắc chắn em sẽ nhao nhao đòi chơi game với anh, nếu thế thì thà anh không đến."
"Nhưng bác sĩ nói là em khỏe hẳn rồi." Bé con vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên: "Vậy khi nào thì anh lại sang chơi với em? Nếu không thì em qua chơi với anh cũng được."
Đối mặt với đôi mắt to ngây thơ vô tội như mấy con thú nhỏ của cô bé khiến tôi có chút không đành lòng thẳng thừng từ chối, do dự một chút rồi mới nói: "Vậy qua hai ngày nữa đi, hai ngày nữa anh sẽ dẫn em đi thăm mèo con."
Nhạn Vãn Thu reo lên, ôm lấy cánh tay của tôi không chịu buông, dính như keo dán muốn đi hái đào với tôi.
Tôi mà mang cô bé đi, Nhạn Không Sơn chắc chắn cũng sẽ đi theo. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đã đi tới trước mặt, ánh mắt của hai chúng tôi giao nhau giữa không trung. Dáng vẻ anh vẫn rất tự nhiên, nét mặt bình thản, như thể giữa chúng tôi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không có tỏ tình, không có cãi cọ, cũng không có quen biết.
"Vị tiên sinh này, phiền anh kí vào đây." Lạc Phi Lãng cầm bút kí tên đưa cho Nhạn Không Sơn, trong lời nói ẩn chứa chút giọng điệu kì quái, dường như là hưng phấn, lại như rất niềm nở.
Nhạn Không Sơn nhận lấy bút, ngón tay của hai người không tránh khỏi chạm vào nhau, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thanh-mai/263594/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.