Editor: Nguyệt Mẫn
Mặc dù trên đầu tôi chỉ là bị thương ngoài da, nhưng do cọ vào tường, vì đề phòng chuyện nhiễm trùng nên tốt nhất vẫn phải xử lý.
Ông tìm khắp nhà mới ra được một chiếc tăm bông iodophor dùng một lần cho tôi xử lý vết thương, nhìn đi nhìn lại vẫn không biết nên sức vào chỗ nào.
"Chị lại đây, em không biết nên sức chỗ nào thì được!" Ông cầm tăm bông chạy về phía bà cô.
"Ôi, đừng đừng! Thấy máu là chị ngất đấy!" Bà cô tránh tăm bông của ông như tránh dịch, nhảy cẫng lên còn hơn cả thỏ.
"Ông..." Thật ra tôi định nói là cứ để tôi vào phòng tắm tự làm là được rồi, nhưng ông không hề nghe tôi gọi gì cả.
Ông bối rối nhìn tăm bông, đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía người thứ tư ở đây...
Nhạn Vãn Thu đang ngậm cọng râu mực trong miệng vừa xem anime, đột nhiên cô bé cảm nhận được ánh mắt của ông bắn tới mình, đối mặt rất chi là bình tĩnh, ông còn chưa mở miệng thì cô bé đã nói: "Con vẫn là con nít mà."
Ông nội: "..."
Ông cũng cảm thấy để một cô bé năm tuổi xử lý vết thương cho tôi cũng hơi kỳ nên đành cầm tăm bông đi vào bếp.
Một lúc sau Nhạn Không Sơn đang bận rộn trong bếp đi ra, mà cây tăm bông kia đã đổi sang tay anh.
Từ cục cảnh sát về cũng đã một giờ chiều nên ông dứt khoát nói họ ở lại ăn cơm rồi hãy đi. Nhạn Không Sơn không từ chối gì nhiều mà đã lập tức đồng ý, còn chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thanh-mai/263575/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.