Chương trước
Chương sau
Chử Tuân và Chu Lạc chỉ ở Chiang Mai hai ngày đã lên máy bay về đảo.
Chuyến du lịch này vốn là hứng khởi bất chợt, nỗi nhớ tràn đầy khiến họ không thể khống chế bản thân, nhưng lúc này họ đã ở bên nhau, không nhất thiết phải ở ngoài nhiều, trên đảo vẫn còn rất nhiều chuyện cần họ xử lý.
Quay về Hi Đảo, Chu Lạc vẫn bận rộn như trước. Sáng sớm hai người đều âu yếm trên giường hồi lâu, sau đó Chử Tuân xuống làm bữa sáng cho anh, ăn sáng xong, Chu Lạc vốn định đi ngay, nhưng Chư Tuân lại quấn quýt không rời, đèn anh lên tường hôn suốt mười phút mới chịu thả.
Khi Chử Tuân buông anh ra, chiếc áo sơ mi vừa mặc đã bị cậu ké rách, vùng áo trước ngực cũng ướt sũng, hết cách, anh đành phải chạy lên thay chiếc khác.
Từ khi ở Chiang Mai Chử Tuân đã vô cùng bám anh, dù trước đây Chử Tuân cũng vậy, nhưng sau lần cách biệt ngắn ngủi này, Chử Tuân lại càng quấn anh hơn nữa, đến lúc đi vệ sinh cũng phải bám theo nâng chim giúp anh bằng được.
Thật ra anh rất hưởng thủ được Chử Tuân dựa dẫm, cảm giác vô cùng mỹ mãn, nhưng đồng thời anh cũng thấy Chử Tuân không bình thường. Anh nghĩ có lẽ bốn năm chia cắt trước đây đã để lại di chứng trong cậu, dù sao những ngày qua anh cũng không dễ chịu lắm, khỏi phải nói đến Chử Tuân. Bởi vậy Chu Lạc càng thêm chiều chuộng Chử Tuân, Chử Tuân muốn làm gì anh cũng vui vẻ làm theo, cơ thể anh đâu đâu cũng là dấu hôn của Chử Tuân, cả bắp đùi không còn lấy một chỗ lành lặn.
Sau khi “đau khổ” chia tay Chử Tuân, Chu Lạc lái xe đến trụ sở Thanh Bang, còn Chử Tuân nhìn anh đi xong, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt.
Cậu ngồi xuống chiếc sô pha xanh sẫm, gọi Sa Sở Lan.
Sa Sở Lan ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu Chử lại gọi tôi thế? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”
Chử Tuân không hơi đâu để ý câu đùa của hắn, lạnh lùng nói: “Hôm nay anh rảnh không? Ra ngoài nói chuyện đi, nhớ tránh Nhiêu Hà Lý, cũng đừng nói với chú tôi.”
Sa Sở Lan im lặng một lát, sau đó hắn hắng giọng, nói nhỏ: “Có chuyện gì mà bí mật thế?”
“Không tiện nói qua điện thoại, gặp mặt rồi nói đi, anh yên tâm, là chuyện có lợi cho anh.”
“Được, vậy hai giờ chiều gặp ở cảng Ly.”
Hẹn thời gian với Sa Sở Lan xong, Chử Tuân vào phòng tắm, tắm rửa xong cậu cũng không lau khô tóc mà cởi trần vào phòng khách.
Cậu rời khỏi căn nhà này bốn năm, từ khi về, ngày nào cậu cũng quấn quýt với Chu Lạc, đã lâu lắm rồi không quan sát căn nhà mình đã ở mười mấy năm này. Trước đây khi ở cùng Chu Lạc, mọi việc trong nhà đều do cậu xử lý, Chu Lạc bận rộn, ít quan tâm chuyện này.
Dù phòng khách không bẩn chút nào, nhưng Chử Tuân vẫn lấy chổi ra quét dọn một lượt. Đằng nào cũng còn lâu mới đến giờ hẹn, cậu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, Chu Lạc ở cũng an tâm hơn.
Lỡ như sau này… Không, cậu lắc đầu, không có “lỡ như” nào hết.
Khi quét đến góc tây nam, cậu thấy nơi đó kéo kín rèm, không biết đằng sau để thứ gì mà tấm rèm hơi gồ lên. Cậu qua đó kéo rèm ra, hóa ra là ghi ta của cậu, bảo sao từ khi về đây cậu không còn thấy chiếc ghi ta ngày trước nữa.
Cậu lấy chiếc đàn ra đặt lên bàn trà, ngay khi cậu định quét tiếp, cậu bỗng thấy một hình vẽ nằm ở góc dưới cây đàn.
Chử Tuân nhấc cây đàn lên nhìn, hóa ra trên có người khắc một bó hoa trắng lên mặt đàn của cậu, đóa hoa rất nhỏ, từng đóa kề sát nhau, bên dưới là cành lá xum xuê, là một bó hoa thất lý hương.
Chu Lạc khắc hoa thất lý hương lên đàn của cậu, mà bên dưới bó hoa còn khắc thêm hai chữ – “Tiểu Tuân”.
Chử Tuân nhẹ nhàng sờ lên đóa thất lý hương kia, ánh mắt lay động không ngừng. Chắc Chu Lạc phải biết ngôn ngữ hoa thất lý hương rồi nên mới khắc nó lên đàn nhỉ?
Đây vốn là thứ tình càm cậu chôn sâu trong lòng không dám nói ra, nhưng Chu Lạc đã biết hết, còn đáp lại cậu bằng cách của riêng mình.
Chẳng qua Chu Lạc không cho cậu biết những chuyện này, Chu Lạc luôn che giấu mọi tình cảm của mình, nhưng thật ra, tình yêu của anh không ít hơn cậu chút nào.
Chú của cậu, Lạc Lạc của cậu, thật ra anh vẫn luôn yêu cậu theo cách của mình. Vậy nên cậu không thể để Chu Lạc chịu đựng thêm chút thương tổn nào nữa. Cậu sờ tên mình trên mặt đàn, đôi mắt tối sầm.
Cậu đặt cây đàn về chỗ cũ, lên tầng thay quần áo rồi lái xe đi.
Nói chuyện với Sa Sở Lan xong đã đến chập tối, Chử Tuân không về nhà luôn mà lái xe đến sòng bạc của Trì Chí.
Trì Chí vừa thấy cậu đã giật mình, hắn ta vội vàng cung kính dẫn cậu vào văn phòng mình, pha một tách trà Long Tỉnh Tây Hồ đặt trước mặt cậu, nói: “Tiểu Tuân à, sao lại có thời gian rảnh đến đây thế? Muốn thử vận may trong sòng bạc à?”
Chử Tuân nhấp một ngụm trà, cười với hắn ta, “Chú Trì nói gì đấy, không có việc gì thì không được đến thăm chú à?”
Chử Tuân chưa từng gọi Trì Chí như vậy, trước đây cậu luôn gọi thẳng tên, bỗng nhiên gọi thân thiết như vậy khiến Trì Chí cũng thấp thỏm, “Cháu lớn thế này rồi mới gọi chú như vậy lần đầu đấy, haiz… Chú Trì của cháu cũng già rồi, thời gian không bỏ qua ai hết…”
Chử Tuân khẽ cười, “Chú Trì đừng nói vậy, trước đây cháu còn trẻ, chưa tiếp xúc với chuyện trong bang, không biết khó khăn của chú, lúc nào cũng nghĩ chú cố ý làm khó chú cháu, gây sự với chú cháu. Bây giờ cháu bắt đầu tiếp xúc công việc rồi mới hiểu khó khăn của chú. Tiền ấy à, đúng là khó kiếm thật, đã vậy chú cháu… Hầy, cứng đầu quá.”
Hiếm khi Trì Chí được nghe Chử Tuân giãi bày với mình như vậy, hắn ta cũng dao động, “Đúng vậy, chú cháu có bản lĩnh, cũng tình nghĩa, nhưng bây giờ tiền là số một, làm gì còn kiểu nghĩa khí giang hồ mấy chục năm trước nữa. Mọi người đều muốn kiếm tiền, làm gì còn ai giữ khư khư chút trung nghĩa làm gì. Nói riêng lúc chú còn ngồi vị trí đó, năm nào cũng phải rút mấy chục triệu cho năm trưởng lão kia, không kiếm chút gì khác mà chỉ có mấy sòng bạc không thôi thì sao đủ.”
“Bây giờ cháu mới hiểu ý chú Trì đây, thoắt cái đã gần nửa năm rồi, chú cháu chẳng kiếm được mấy đồng, đợi đến cuối năm sẽ chẳng có gì chặn miệng mấy ông già kia nữa.” Chử Tuân khựng lại, uống ngụm nước rồi nói tiếp: “Thật ra hôm nay cháu đến thông báo cho chú Trì biết đây, nửa cuối năm cháu chuẩn bị hợp tác với nhà họ Kim.”
“Sao cơ? Cháu định hợp tác với nhà họ Kim à?” Trì Chí khó tin nhìn cậu, “Chú cháu có biết không? Chắc cậu ta không đồng ý đâu.”
Chử Tuân lắc đầu, “Chú ấy không biết, cháu giấu chú ấy hợp tác với Kim Hổ, thật ra cháu cũng không hợp tác trực tiếp mà chỉ làm cầu nối, kiếm chút hoa hồng thôi.”
“Làm cầu nối?” Trì Chí đẩy kính, híp mắt hỏi cậu, “Sao lại nói thế? Chú chưa nghe vụ này bao giờ.”
Chư Tuân nói: “Chú cũng biết hàng ở sòng bạc của chú bây giờ là lấy từ Mexico mà, nhà họ Kim mất thị trường lớn như Hi Đảo sao chịu bỏ qua dễ dàng, nhưng bây giờ họ lại không gây sự với Hi Đảo chúng ta, chú Trì không thấy lạ sao?”
Trì Chí cười, “Đúng là hơi lạ, có lẽ họ cũng không muốn chọi cứng với chúng ta chăng? Bản chất nhà họ Kim vốn là doanh nhân, họ làm chuyện gì cũng phải thấy hời mới làm.”
Chư Tuân nói: “Có một phần là vậy, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là vì cháu đã lén lút hợp tác với kim Hổ. Vợ chưa cưới của cháu, Maria là con gái của ông trùm thuốc phiện lớn nhất Mexico, vậy nên cháu mới lấy được hàng giá thấp như vậy. Nhưng Mexico không có nhà máy thuốc phiện, hàng của họ đều được nhập từ Tam Giác Vàng và các khu vực khác, những năm gần đây thị trường thuốc phiện cung không đủ cầu, họ luôn rất thiếu hàng, mà nhà họ Kim lại bán không hết. Vậy nên cháu mới bắc cầu cho họ, để Mexico lấy hàng từ nhà họ Kim bán ra ở thị trường Bắc Mỹ, cháu lấy 10% hoa hồng. Như vậy thì cháu vừa không cần làm gì cũng có tiền, lại còn tìm một mối tốt như vậy cho nhà họ Kim, họ cũng không sang Hi Đảo gây rối nữa.”
Trì Chí xoay hai quả óc chó, nheo mắt nói: “Hóa ra là vậy, Tiêu Tuần, cháu có óc kinh doanh lắm đấy. Có điều cháu đã giấu Chu Lạc, sao hôm nay lại đến đây nói với chú? Không phải muốn chú chắn giúp cháu đấy chứ? Ha ha ha, thằng nhóc này.”
Chử Tuân mỉm cười, “Cũng có lý do đó, sau này nếu cháu có sơ hở gì mong chú Trì hỗ trợ giúp cháu. Nhưng hôm nay cháu còn một chuyện muốn hỏi chú Trì nữa, cháu chưa hợp tác với người nhà họ Kim bao giờ, nhưng chú Trì thì qua lại rồi, Kim Hổ là người thế nào? Có tin được không?”
“Ầy, thật ra chú cũng không thân quen gì họ, trước đây có gặp vài lần lúc hợp tác thôi, Kim Hổ ấy à…” Trì Chí nhìn Chử Tuân, “Nếu cháu kiếm được tiền cho gã thì gã tin được, nếu cháu làm gã thua lỗ thì là một tên khốn nạn, lưu manh chính hiệu.”
“Chỉ cần vụ hợp tác này thành công, chắc chắn gã sẽ kiếm được, không chỉ gã kiếm được, bố Maria cũng có tiền, cháu cũng có tiền, đây là chuyện tốt ba người cùng có lợi mà. Nếu không chỉ dựa vào mấy khách sạn, hộp đêm của chú cháu thì…” Chử Tuân lắc đầu.
“Ôi, chú cháu là vậy đấy…” Trì Chí còn muốn tán gẫu thêm vài câu, điện thoại Chử Tuân đã reo lên. Chử Tuân không né tránh hắn ta mà nghe máy luôn.
“Kim Lão Đại, nghĩ tới đâu rồi?” Chử Tuân mấp máy môi nói với Trì Chí: “Là Kim Lão Đại.”
Vẻ trầm ngâm chợt vụt qua trong mắt Trì Chí.
Không biết Kim Hổ nói gì, hồi lâu sau Chử Tuân mới cười, gật đầu, “Được chứ, anh cứ nghĩ thêm mấy ngày, tôi không cần gấp đâu. Dù sao cũng là mối làm ăn cả trăm triệu, nhà họ Kim cũng phải chân thành chút chứ. Đúng rồi, tôi đang ở chỗ Trì Chí đây, các anh từng hợp tác rồi, có muốn nói mấy câu không?”
Chử Tuân đưa điện thoại cho Trì Chí, “Kim Lão Đại muốn nói với chú mấy câu.”
Trì Chí nhận điện thoại, vừa nói đôi câu đã ra hiệu nhìn Chử tuân, sau đó cầm điện thoại ra khỏi văn phòng.
Hắn ta đi vội, không mang theo điện thoại mà để luôn trên bàn. Chử Tuân nhìn cánh cửa vừa đóng lại, thò tay lấy điện thoại của Trì Chí.
Hai phút sau, Trì Chí ngắt điện thoại về phòng, hắn ta cười hì hì nói với Chử Tuân, “Ôi, chẳng qua tên Kim Hổ kia có vài sở thích hơi đặc biệt, chú sợ nói trước mặt cháu lại bẩn tai cháu nên mới ra ngoài nói, Tiêu Tuân đừng để bụng nhé.”
Chử Tuân nhận lại điện thoại, “Không đâu, đàn ông trung niên các chú ai chẳng có mấy sở thích riêng, cháu hiểu mà.”
“Phải, phải, phải.”
Chử Tuân đứng dậy, “Hôm nay không làm phiền chú nữa, chuyện của cháu với nhà họ Kim chú đừng nói cho chú cháu biết đấy, chú cháu thế nào chú cũng biết mà.”
“Cứ yên tâm, chú không nói đâu, sau này kiếm tiền nhớ dẫn chú Trì của cháu theo với.”
Chử Tuân cười, “Tất nhiên rồi, vậy cháu đi trước đây.”
Rời khỏi chỗ Trì Chí, cậu lại ngồi trên xe gọi cho nhà họ Mạch ở Tháp Cốc, hẹn gặp Mạch Khắc xong, Chử Tuân mới mệt mỏi cúp điện thoại, trầm mặt lái xe về căn nhà ven biển.
Khi cậu về đến nhà thì Chu Lạc đã về rồi, cậu bước lên ôm Chu Lạc, vùi đầu vào cổ anh làm nũng: “Chú ơi, cháu nhớ chú quá.”
Chu Lạc cười xoa đầu cậu, “Đừng có sến sẩm vậy chứ Chử Tuân, chúng ta vừa mới tách ra hồi sáng, đến giờ cũng mới có mấy tiếng chứ đâu.”
“Một ngày bằng cả năm rồi.” Cậu thở dài, ôm Chu Lạc chặt hơn.
Chu Lạc ôm cậu nhích dần vào phòng khách, cậu đeo trên người anh như gấu túi, hệt như một đứa bé mè nheo đòi được yêu, hai người dán vào nhau loạng choạng đi tới cạnh sô pha. Chu Lạc ném cậu xuống ghế, sau đó cưỡi lên hông Chử Tuân, hôn cậu, “Hôm nay đi đâu thế? Sao muộn thế này mới về?”
Cậu ôm hông Chu Lạc, hôn lại anh, “Cháu đi tập đàn với thầy cũ, đúng rồi, cây ghi-ta hồi trước của cháu đâu mất rồi, sao không thấy nữa, sáng nay cháu tìm cả buổi mà không thấy đâu hết.”
Chu Lạc bối rối ho khan, “Không biết chú vứt đâu mất rồi, hay mua cho cháu cái khác nhé?”
Chử Tuân nhoẻn một nụ cười xinh đẹp, cậu giữ cổ Chu Lạc xoay người đè anh xuống, híp mắt cụng trán lên trán anh, “Cháu phát hiện rồi nhé, chú đúng là con cáo gian xảo, cứ phải để cháu tóm được đuôi mới chịu lộ mặt thật.”
“Cháu nói gì đấy, chú không hiểu.” Chu Lạc ngoảnh đầu đi.
Cậu chỉ về phía tấm rèm, sau đó lại cắn môi Chu Lạc như muốn trừng phạt anh, “Thứ sau rèm là gì thế? Đừng nói là chú quên chú để ở đó nhé, trên đó còn có hình chú khắc đó… Chú khắc lúc nào thế? Sao lại khắc hình đó? Nói mau, không là cháu khóc cho xem.”
Chu Lạc nghe cậu dọa dẫm mà tức đến bật cười, “Có biết xấu hổ không Chử Tuân, cháu lớn bằng này rồi còn đòi khóc nhè dọa người khác.”
Cậu thấy mình không dọa được anh, bèn bất chấp vúi đầu xuống cổ Chu Lạc quấy anh, “Chú có nói không… Không nói là cháu khóc thật đấy… Cháu khóc thật đây này…”
“Chú nói, chú nói.” Chu Lạc luồn tay vào tóc cậu, xoa nhẹ, “Chú khắc vào năm đầu tiên cháu đi, khi đó chú đi uống rượu với Nhiêu Hà Lý, có một hôm chú đi uống vào đúng lễ tình nhân, thấy một người đàn ông tặng hoa thất lý hương cho người mình yêu. Khi đó chú hỏi Nhiêu Hà Lý, không phải nên tặng hoa hồng sao, tại sao lại tặng hoa thất lý hương? Nhiêu Hà Lý nói chú không hiểu lãng mạn, hỏi chú không biết thất lý hương có ý nghĩa gì sao? Chú nói không biết, cậu ta mới bảo, ngôn ngữ hoa của thất lý hương là ‘Tôi là tù binh của người’.”
Chử Tuân ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt anh như thấp thoáng nước mắt, nhưng chỉ thoáng qua rồi thôi, anh ôm cổ Chử Tuân, hôn cậu, “Chú không thể tận tay tặng hoa cho cháu, vậy nên đã khắc một bông thất lý hương lên đàn của cháu.”
Chử Tuân ôm chặt anh, hỏi: “Tại sao chú lại khắc hoa thất lý hương?”
Anh nói: “Vì từ lúc ấy, chú đã là tù binh của cháu rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.