Chương trước
Chương sau
Kim Long đã lui về từ sau chuyện mười mấy năm trước, hiện giờ người quản lý nhà họ Kim là con trai lớn của ông ta, Kim Hổ. Kim Hổ là kẻ vô cùng tàn nhẫn, ác độc, Maria ở trong tay gã thêm giây nào, Chử Tuân lại càng lo.
Chẳng mấy chốc họ đã đến nhà họ Kim, trước khi xuống xe, Chử Tuân bảo Triệu Lỗi để mã tấu trên xe, “Muốn cứu người thì tem tém lại, lát nữa lo mà giữ cái tính con lừa của anh, đừng quên Maria vẫn nằm trong tay chúng.”
Chử Tuân nói tên mình, ban đầu người nhà họ Kim còn không tin, khinh khỉnh nhìn cậu.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Chử lại dám ngang nhiên dẫn một đàn em bị thương đến tận nhà họ Kim, nếu không phải ngu thì tức là chán con mẹ nó sống.
Chử Tuân ngậm điếu thuốc, lạnh lùng nhìn gã canh cửa, “Tin hay không tùy anh, chỉ cần gọi cho chủ của các anh, nói nhà họ Chử đến bàn chuyện làm ăn, xem gã có chịu gặp không.”
Gã canh cửa khạc một bãi đờm, cuối cùng vẫn gọi cho Kim Long.
Vừa cúp điện thoại, họ lập tức dẫn Chử Tuân vào Triệu Lỗi vào trong. Lúc này đã có một đám người quây trong sảnh, Kim Hổ ôm một cậu trai bao ngồi giữa sảnh, còn Maria bị trói cạnh chân gã.
Người Maria đẫm máu, cánh tay dính máu nhiều nhất, tóc tai bù xù, quần áo rách tả tơi. Triệu Lỗi vừa thấy cảnh này đã đỏ mắt, chạy lên chửi Kim Hổ: “Mày đánh cô ấy à? Mẹ mày, mày dám đánh cô ấy?! Đ*t mẹ mày, hôm nay ông phải liều với mày!!”
Nói xong, hắn ta lao về phía Maria, mười mấy người lập tức chạy ra từ chỗ Kim Hổ, đẩy hắn ta xuống đất đá mười mấy cú. Maria bị bịt miệng, không thể nói gì, chỉ có thể nức nở nhìn Triệu Lỗi.
“Kim Lão Đại, đừng chấp nhặt với một tên đàn em, có gì thì trút lên tôi là được.”
Chử Tuân đến cạnh Triệu Lỗi đẩy đám người kia ra, cậu kéo Triệu Lỗi dậy, miếng băng trên đầu Triệu Lỗi đã rơi xuống, vết thương trên đầu bắt đầu chảy máu.
“Mẹ nó, đã bảo anh đừng kích động rồi, không muốn cứu người thì cút ra ngoài!” Chử Tuân nghiêm giọng nói.
Lúc này Triệu Lỗi mới dừng lại, hắn ta thở hổn hền, chăm chú nhìn Maria. Maria lắc đầu với hắn ta, cô mỉm cười với Triệu Lỗi, khiến tim Triệu Lỗi đau như bị kim đâm.
Kim Hổ xoa mông cậu trai bao trong lòng, không thèm nhìn Chử Tuân, “Tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là cậu chủ nhỏ nhà họ Chử, sao hả? Chán sống rồi à? Dám chạy đến chỗ tôi ngang ngược, sao Chu Lạc không quản lí cậu đi.”
Chử Tuân kéo Triệu Lỗi ra sau lưng, trầm giọng nói: “Kim Lão Đại, cô gái anh bắt là vợ chưa cưới của tôi, tốt nhất là anh thả cô ấy ra, có chuyện gì chúng ta có thể nói chuyện.”
“Vợ chưa cưới của anh? Mẹ nó sao anh không nói sớm, tôi mà biết con đĩ nước ngoài này là vợ chưa cưới của anh, vừa bắt về là phải đ*t ngay rồi ấy chứ, tôi cũng muốn nếm thử vợ chưa cưới của cậu Chử đây có vị gì.”
Triệu Lỗi nghe vậy bèn nhảy ra, máu vẫn chảy đầy đầu, hắn ta nói với Kim Hổ: “Tao đ*t mẹ mày!! Mày ngon thì sờ vào cô ấy thử xem!”
Kim Hổ bỗng thay đổi sắc mặt, ra hiệu cho người bên cạnh, mười mấy tên đàn em lập tức bao vây Chử Tuân và Triệu Lỗi.
Kim Hổ bước xuống, đến cạnh Maria. Gã nắm tóc Maria, cười gian xảo, “Mày đ*t mẹ tao? Có tin tao cởi đồ đ*t con nhỏ này ngay tại đây không? Mày chửi tao trên địa bàn của tao, tao thấy chúng ta chán sống rồi đấy.”
Chử Tuân căng thẳng nói với Kim Hổ: “Hôm nay tôi không tới để đánh nhau, nếu không tôi không thể đi một mình thế này được. Đúng là tôi đến cứu vợ chưa cưới, nhưng tôi cũng có một mối hợp tác muốn làm cùng anh nữa. Chỉ cần thành công, vụ hợp tác này có thể mang về cho nhà họ Kim các anh ít nhất một trăm triệu một năm. Nhưng tốt nhất là anh đừng động vào cô ấy, cô ấy là mấu chốt quyết định vụ làm ăn này có thành công hay không.”
Kim Hổ đẩy Maria ra, đi tới chỗ Chử Tuân. Ánh sáng âm u chợt lóe trong đôi mắt dài hẹp, gã mỉm cười nói với Chử Tuân: “Hợp tác? Mày tưởng tao ngu à? Nghĩ tao mắc câu dễ vậy à? Chuyện nào ra chuyện đấy, mày vừa muốn cứu người vừa muốn hợp tác, được thôi, thế thì bồi trường xong rồi cứu người, sau đấy hẵng tính chuyện hợp tác.”
“Bồi thường thế nào, anh nói đi.”
Kim Hổ chỉ vào mười mấy người bên cạnh Chử Tuân, “Dễ lắm, mười mấy anh em này của tao bị người Thanh Bang đánh, mày để mỗi đứa chúng nó đấm hai phát, không được đánh trả. Nếu mày đồng ý thì tao  mới tin lòng thành của mày.”
Chử Tuân nhìn quanh đám người, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn xuống, “Được.”
“Không được, có đánh thì đánh tao, đừng đụng vào cậu ấy!” Triệu Lỗi gào lên, vết thương trên đầu vẫn chảy máu ròng ròng.
Chử Tuân nạt hắn ta: “Im ngay, không thì cút đi!”
Người nhà họ Kim ai nấy đều rất tàn độc, đến khi người thứ tám bước lên, mặt Chử Tuân đã đầy máu, cánh tay cũng tím bầm. Chử Tuân không lùi bước cũng không la hét, chỉ im lặng đứng đó để họ đấm đá. Khi người thứ chín bước lên, Kim Hổ bỗng nói: “Đủ rồi! Ông đây nể mày là người uy tín, trả bạn gái cho mày, mày nói hợp tác thì đừng có lừa tao, nếu không ba đứa chúng mày đều phải chết ở đây.”
Chử Tuân lau vết máu trên miệng, khạc một búng máu, cậu quay lại nói với Triệu Lỗi: “Anh đưa Maria ra xe chờ tôi.”
“Không được, tôi ở lại cùng cậu.”
“Đừng để tôi phải lặp lại, cút nhanh!”
Triệu Lỗi không nói được cậu, đành phải bế Maria ra khỏi nhà họ Kim.
Theo kế hoạch, ngày mai Chu Lạc và Sa Sở Lan mới về Hi Đảo, nhưng Chu Lạc thấy không yên lòng, bèn bảo Sa Sở Lan về sớm.
Quả nhiên, đúng là có chuyện.
Anh vừa nghe tin Chử Tuân đến Lạc Thành mà không dẫn người theo, từ tóc đến chân anh lạnh buốt. Nhà họ Kim, họ với nhà họ Chử như nước với lửa, Chử Xuyên bị Kim Long hại chết, đó là nơi thế nào mà Chử Tuân lại đến đó một mình, rốt cuộc cậu muốn làm gì?! Muốn chết sao? Không muốn sống nữa à?!
“Đ*t mẹ!” Chu Lạc đã tên đàn em đã gặp Chử Tuân trước khi đi xuống đất, tức giận nói: “Cậu dám để nó đến nhà họ Kim một mình hả? Lỡ Chử Tuân bị làm sao thì sao? Mẹ nó không có não à? Các cậu chết hết rồi à? Có chuyện sao không ai gọi cho tôi, tại sao?! Đ*t!”
“Đại ca, cậu chủ nhỏ không cho bọn em nói với anh, bọn em đã khuyên cậu ấy dẫn người theo rồi, cậu ấy không chịu nghe… Anh đừng tức giận!”
“Đứng dậy, bây giờ cậu đi gọi tất cả mọi người trong bang ra đây, mang hết vũ khí đi, theo tôi đến Lạc Thành. Chử Tuân mà có chuyện gì ông sẽ cho các cậu đi theo nó!”
“Vâng, vâng, vâng.” Đàn em nói xong lập tức chạy đi.
Hôm đó, mọi người trên Hi Đảo đều được thấy một cảnh tượng, bảy, tám mươi chiếc xe chạy ra từ trụ sở Thanh Bang, cuồn cuộn đổ về phía Lạc Thành.
“Lái nhanh lên, con mẹ nó, anh là ốc sên đầu thai à? Lái nhanh con mẹ anh lên!” Chu Lạc ngồi trong xe Sa Sở Lan, gầm lên với hắn.
Sa Sở Lan bất đắc dĩ lắc đầu, “Thế này là nhanh nhất rồi đấy, được chưa?! Chu Lạc, anh đừng sốt ruột, người nhà họ Kim không dám đụng vào Chử Tuân đâu, ít nhất là giờ thì không. Đám người họ Kim tham tiền, họ vẫn muốn làm ăn với Hi Đảo, không làm gì Chử Tuân đâu.”
Nhưng Chu Lạc hoàn toàn không nghe hắn nói, người anh lạnh toát, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ run nhè nhẹ. Anh không dám nghĩ lúc này Chử Tuân ra sao rồi, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, máu trong người anh như ngừng chảy. Anh mở cửa sổ, để gió biển gào thét thổi vào xe.
“Nhanh lên.” Anh khẽ nói.
Nửa tiếng sau, Chu Lạc dẫn theo ba, bốn trăm người cầm mã tấu chạy đến trước nhà họ Kim, thấy họ, Triệu Lỗi vội vàng chạy ra khỏi xe Chử Tuân, “Đại ca!!”
Chu Lạc nhìn Maria ngồi trong xe, hỏi Triệu Lỗi: “Chử Tuân đâu?”
Triệu Lỗi cúi đầu, áy náy nói: “Vẫn ở bên trong.”
Chu Lạc cười khẩy, nói: “Triệu Lỗi, mẹ nó, chú giỏi quá nhỉ.”
Nói xong, anh dẫn mọi người lao vào trong, vệ sĩ chạy ra cản bị anh đã bay. Chu Lạc cầm mã tấu hét với đám người họ Kim bên trong: “Biết điều thì mau thả Chử Tuân ra, chúng mày dám đụng vào một cọng lông của nó, hôm nay ông sẽ giết hết chúng mày, đ*t con mẹ!”
Anh đỏ mắt chạy vào sảnh, lúc này, cửa phòng bỗng mở toang, Chử Tuân đứng trước mặt anh, mặt chảy máu, vết chân trải khắp người.
Anh chỉ vừa thấy cậu tim đã thắt lại, anh kéo Chử Tuân vào lòng mình, “Bị thương ở đâu thế? Hả? Có đau không?”
Chử Tuân nhìn vào mắt anh, không đáp lời, tựa như cậu say đắm trong biểu cảm của anh lúc này, vẻ si mê lan tràn trong ánh mắt, “Chú lo cho cháu à?”
“Mẹ nó, chú hỏi bị thương ở đâu?” Anh run rẩy vươn tay, khi gần chạm vào mặt Chử Tuân lại rụt về, “Ai làm thế?” Anh nghiêm giọng hỏi.
Chử Tuân kéo tay anh lại, nắm tay anh, “Cháu không sao, mình về thôi.”
Anh buông tay Chử Tuân, toan lao vào trong, “Thằng nào làm? Ai đánh cháu? Ra đây, hôm nay ông xẻo chết mày!”
Chử Tuân mỉm cười thật khẽ, ôm hông kéo anh ra ngoài, “Cháu không sao thật mà, về thôi. Chú ơi, cháu đau lắm luôn.”
Một câu nói đã dập tắt lửa giận của Chu Lạc, anh lập tức quay người theo Chử Tuân ra khỏi nhà họ Kim.
Thấy Chử Tuân ra ngoài, Maria chạy qua ôm Chử Tuân, “Andrien, tại em hết, tại em mà anh chịu khổ, em xin lỗi.”
Chử Tuân xoa đầu cô, “Đừng nói vậy, em không sao, không trách em đâu. Đứng ngoài gió lớn, em vào xe đợi anh.”
Gió biển tối nay điên cuồng và mạnh mẽ, thổi rối tung mái tóc Chu Lạc. Chu Lạc nhìn hai người ôm nhau, lửa giận bỗng bốc lên ngùn ngụt.
Chử Tuân đưa Maria lên xe, sau đó quay lại chỗ Chu Lạc, gọi: “Chú ơi.”
Chu Lạc quay lại, vung tay tát cậu thật mạnh, “Chử Tuân, cháu có biết cháu đang làm gì không? Hả? Cháu không muốn sống nữa đúng không? Vì một người phụ nữ mà cháu chạy đến nhà họ Kim một mình, có phải cháu nghĩ mình giỏi lắm đúng không?
Chử Tuân liếm môi, khẽ cười, “Cô ấy là người phụ nữ của cháu, cô ấy gặp nguy hiểm tất nhiên cháu phải cứu. Cháu tin sau này khi chú gặp người mình yêu, chú cũng sẽ làm vậy, không phải sao?”
Chu Lạc chăm chú nhìn cậu, nói: “À, đúng là si tình thật, trước đây chú xem nhẹ cháu rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.