Chử Tuân đi rồi, Chu Lạc ngồi một mình trước cửa sổ hồi lâu. Anh nhớ lại thời niên thiếu của mình, nhớ lại mình đã gặp Chử Xuyên thế nào, nhớ Chử Xuyên đã yêu thương bồi dưỡng mình như một người bố, lại nhớ đến lời dặn của Chử Xuyên trước khi chết, cuối cùng, anh lại suy nghĩ của anh lại vòng về Chử Tuân.
Bốn năm trước, khi Chử Tuân thổ lộ tình cảm của cậu với anh, anh vừa ngạc nhiên vữa phẫn nộ, không biết phải đối mặt với tình cảm này thế nào. Hơn nữa thân phận của Chử Tuân đã lộ, anh lo Chử Tuân ở lại đảo sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên vừa lên cơn giận đã vội vàng tống cậu đi.
Bốn năm nhanh chóng trôi qua, anh cứ nghĩ bốn năm xa cách đủ để tình cảm Chử Tuân dành cho mình phai nhạt. Nếu Chử Tuân có thể làm theo di nguyện của Chử Xuyên, cưới vợ sinh con như bao người khác, bảo anh làm gì anh cũng chịu.
Nhưng anh không ngờ Chử Tuân lại điên cuồng tới vậy, cậu dùng cách thức cực đoan nhất để ép anh phải đối mặt với quan hệ của hai người, khiến anh không thể không nhìn thẳng vào tình cảm phức tạp trong lòng mình.
Năm nay anh ba mươi rồi, có rất nhiều chuyện không phải không hiểu, chỉ là không dám đụng vào.
Hút nốt điếu thuốc cuối cùng, anh cởi áo choàng tắm, nhích cơ thể trải đầy dấu vết của mình vào phòng tắm.
Nhìn mình trong gương không chỗ nào không có dấu vết, môi bị cắn sưng, từ cổ đến ngực chồng chất dấu hôn, dấu cũ chưa phai đã chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-taroshi/885004/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.