- Thôi giáo sư, xin đừng đùa nữa! - Cô gái che miệng cười khúc khích.
Vị giáo sư già cười một tràng lớn, sau đó đưa tay lên lột chiếc mặt nạ ra. Phía sau là một gương mặt hoàn toàn khác, không phải ông nội Lâm.
- Vậy là sao? - Lâm đớ người.
- Đùa cậu chút thôi, không ngờ cháu nội của ông ta lại lớn đến vậy rồi!
- Ngài biết ông nội cháu? Vậy ngài là?
- Xin tự giới thiệu, tôi là Nguyễn Triển, một lão già về hưu. Trước đó tôi là một giáo sư nghiên cứu về lịch sử, khảo cổ học và từng là đồng đạo với ông nội cậu. Nãy giờ là đùa cậu chút thôi.
- Đồng đạo? Vậy ông nội cháu? Ngài có phải sư phụ của...
- Đúng vậy, ông nội cậu cũng là một thầy pháp. Và tôi là sư phụ của Thiên!
- Kính chào sư tôn, con thất lễ! - Lâm vội cung kính hành lễ.
- Chắc con cũng thắc mắc tại sao ta lại bắt Thiên phải nhận cậu làm đệ tử? - Giáo sư nhấp nhẹ tách cà phê.
- Dạ đúng vậy! Đó là điều con thắc mắc. Một đứa yếu ớt, vô dụng như con thì có thể làm được gì?
Vị giáo sư nghiêm mặt: - Chuyện đó sau này có cơ hội ta sẽ giải thích với con sau. Hiện tại con chỉ nên biết rằng mình là người thích hợp được tuyển chọn.
- Được tuyển chọn? Nhưng là để làm gì? - Lâm thắc mắc.
- Trước tiên con chỉ nên biết đến đó. Vấn đề tiếp theo là phải luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-si-kinh-ky/2413041/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.