- Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình lại là một tên phế vật đến vậy sao? - Lâm có lẽ hoàn toàn tuyệt vọng.
- Không! Con không phải phế vật, con là cháu nội của ta. Chắc chắn sau này sẽ còn vượt cả ta. - Một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên trong đầu Lâm.
- Ông nội? Nhưng con...
- Đừng lo, chỉ là thời điểm chưa đến. Một khi thời gian đã điểm, con sẽ hiểu... - Giọng nói nhỏ dần rồi tắt hẳn.
- Ông nội! Phải, nếu không dùng được sức mạnh thì mình phải phát triển kỹ thuật bùa chú! Không được từ bỏ! - Lâm đứng dậy nắm chặt tay - Vấn đề bây giờ là...mình đang ở đâu?
Cuối đường hầm...
Lúc này, hai người đang đứng trước một cánh cửa lớn ở cuối đường hầm. Hoàng vẫn đang tìm kiếm cơ quan để mở phía trên cao.
"Cạch....kétttt" cánh cửa từ từ mở ra. Thiên cùng Hoàng lách người vào trong, một cảm giác lạnh lẽo tỏa ra cùng mùi ẩm mốc xộc vào mũi hai người.
Vừa bước vào, ánh đèn trên tay Thiên cũng tắt hẳn. Cả không gian chìm vào bóng tối trong khoảng vài giây, các ngọn đuốc trên tường bỗng rực sáng. Căn phòng sáng rực lên, kèm theo đó là một hàng dài những xác chết...mặc quan phục thời Thanh.
Những cái xác ấy bỗng động đậy, nhảy tiến về phía hai người, tay chĩa thẳng...
- Cương...cương thi! - Mặt Thiên tái đi.
Mười con cương thi hướng sự chú ý vào họ, Thiên lấy ra một xấp bùa vàng chia cho Hoàng một nửa và nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-si-kinh-ky/2413027/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.