Chúng tôi ở khách sạn được vài ngày để nghĩ xả hơi thì cũng bắt đầu công việc chính. Tôi còn nhớ hôm đó là sáng mồng 2 đầu tháng, chú Lâm dẫn tôi đi đến một con hẻm để gặp một người có liên quan đến chuyện mà chú đang xử lý.
Khi đến nơi tôi mới bỡ ngỡ vì khung cảnh trước mắt tôi chẳng khác gì một khu ổ chuột cả, nó hoang tàn xơ xát và cực kì hôi thối. Đứng trước một cái phòng trọ cũ kĩ và tệ hại, tôi không nghĩ rằng một con người lại có thể ở trong một nơi tối tâm lạnh lẻo như vầy được.
Khi vẫn đang bơi trong dòng suy nghĩ ấy thì từ ngoài hẻm đi vô, một bà thím chạc 70 tuổi từ tốn bước vào và cất giọng già nua hỏi:
-Hai cậu là ai? Đến đây có việc gì…?
Chú Lâm kính cẩn thưa:
-Dạ thưa cụ! Vài tháng trước cháu có nhận được một thư cầu cứu từ đứa con trai của cụ về việc đi tìm đứa cháu đã mất tích từ lâu của bà, cho nên hôm nay cháu đến đây để xem xét tình hình ạ.
Nói đến đây nước mắt của bà lão lại rơi lả tả rồi nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện cho chúng tôi nghe.
-haizz… con bé Nương nó mồ coi mẹ từ rất sớm, ba thì đi làm trên sì phố suốt không có về quê nên con bé nó ở với tôi. Nhưng có lần nó xin tôi qua bên Vĩnh Long chơi nhưng kể từ hôm đó nó không về nữa, tôi còn tưởng nó nhớ ba nên đã tìm cách lên sì phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-si-dao-gia-du-ky/2532915/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.