Ngay sau cái hôm lụm được cái hộp Bắt êuuu gì gì ấy thì tôi mới càng đề phòng mọi thứ xung quanh hơn, từ lúc ăn cơm cho đến khi đi ngủ tôi đều cúng vái đủ thứ...
- Nam mô a di đà phât! Con lại trời đất tứ phương phù hộ độ trì cho tên tiểu tử như con được bình an vô con mợ nó viện... (thầm nghĩ một hồi lâu... ~_~)
- Ủa!... mình có khấn nhầm không ta? Hình như khấn sai chữ nào rồi phải? ~_~ Ối thôi kệ bà nó đi, vô đâu cũng được,... miễn sao giữ được cái mạng là được rồi! Muahahaha...
Trở lại chuyên môn, tôi và bác Dương bình thường cũng chả có việc gì làm đâu, lâu lâu em cứ ngồi coi ông bác Dương vẽ vẽ, tô tô ba cái bùa chú của ổng, ờ quên... làm sao thiếu được mấy món bảo bối với cái tên bá đạo như Liệt Dương Kiếm được chứ nhễ?... loay hoay cũng xế chiều.
Đang ngồi tròn mắt dòm bác Dương luyện công thì "tin tin",...
- Này Long! Chú mày ra coi coi ai ngoài cửa dùm tao, có ai bấm chuông cửa kìa.
- Dạ! Tuân lệnh Dương Công Công
- Tổ Cha mi chứ mà công công ~_~
Tôi tung tăng chạy ra cổng, khi nhìn qua khe cổng tôi thấy một bà dì chắc cũng ngoài bốn mươi thôi. Cũng còn bén lắm mấy thím êi...
Tôi mới hỏi vọng qua cổng.
- Cô tìm ai vậy ạ?
- Cho cô gặp tên tiểu tử nhà họ Phạm trong ngôi nhà này được không? Cô có chuyện cần gặp hắn.
- à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-si-dao-gia-du-ky/2532882/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.