"Ôi chán thế"... tiếng của chú Lâm nhà em than thở mà nghe mệt mỏi nên bác D quay lại hỏi
Dương: gì mà mới ăn cơm trưa mà mày đã ngồi một chỗ than chán rồi? Yếu sinh lí quá hã...!!!
Lâm: bên mày yếu thi có, chẳng qua tao than là vì vừa mới xong chuyện a P thì giờ lại tới chuyện có yêu ma phương nào ăn mất xác người dân... đúng là ko thể tin nỗi mà...
Dương: mày tập quen đi, đó chỉ mới là khởi đầu thôi cu ạ, còn nhiều cái còn kinh thiện động địa hơn nhiều, cái này thấm vào đâu được. ~_~
Lâm: ơ thế giờ tao cũng hơi thấy hối hận khi gia nhập vào team của mày ghê ý...
Bác D trừng mắt: mày giỏi quá, đi với tao là tao cứu mày ko biết bao nhiêu lần rồi một câu cảm ơn cũng hông có mà ở đó bla bla~ với tao vậy đó hã...
Biết trước lần đó tao ko cùng ba tao cứu mày đâu, cho mày bị con ma đó hiếp luôn cho rồi thì giờ tao đã bớt khổ hơn rồi~_~
Lâm: ậy, lâu lâu nói chơi mà bác lúc nào cũng căng với em là sao nhờ?... không thích thì thôi ngưng, xía...
Nói rồi chú Lâm chạy về nhà nghĩ ngơi vì đã mấy hôm liền không về nhà, đến lúc khuya gần 12h đêm rồi thì bỗng dưng điện thoại reo:" con cò bé bé nó đâu cành tre đi không hỏi mẹ biết đi đường nào?..."
chú em hồi đó nhí nhảnh lắm các bác ạ, rồi chú bật máy lên, bên đầu dây bên kia một giọng lạnh lẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-si-dao-gia-du-ky/2532857/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.