♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Ôm thân thể đã mất hơi ấm, U Hỏa si ngốc ngồi yên trong địa lao, tuấn nhan áp sát lệ nhan lạnh như băng, nước mắt xẹt qua hai má tích lạc trên lệ nhan đã thất sắc.
Không muốn buông tay, không muốn tin rằng thân thể trong lòng đã không còn nữa, nếu hắn phát hiện tình cảm của mình sớm một chút, có phải hay không có thể tránh cho…
Nhưng, sai lầm lớn đã đúc thành, hết thảy đều quá muộn, hắn phát hiện quá muộn, tới quá muộn, cứu quá muộn, nhất định hắn phải chịu đựng thống khổ của sự mất mác!!
“Thúy…” Nhớ tới lần đó cùng ngươi ở ven bích hồ ngắm sen, ngươi nghiêm túc đem tâm của ngươi giao trên tay ta, mà ta ngu ngốc lại không hề có cảm giác, không biết quý trọng trái tim thâm tình, ngược lại còn tùy tiện dầm mưa dãi nắng nó, dùng lòng bàn tay bóp nó nát thành từng mãnh nhỏ, đâm sâu vào lòng ngươi.
Nếu thời gian có thể quay ngược, ta nguyện dùng hết thảy của ta đổi lấy tâm của ngươi…...
Thúy… Người ta yêu thương…...
“Ngươi như vậy cũng không cứu được y.” Một nam thanh âm trầm giữa tử lao âm u vang lên.
U Hỏa ngẩng đầu, liền gặp một hôi phát nam tử (hôi phát = tóc màu tro),đứng ở trước mặt hắn.
“Cầm.” Hôi phát nam tử ném cho hắn một cái bình sứ nhỏ.
U Hỏa cầm lấy bình sứ trên mặt đất, nhìn nam tử khó hiểu.
“Muốn cứu y, thì đem viên linh đan này đút cho y nuốt.”
Lòng tuyệt vọng dâng lên một tia hy vọng, U Hỏa khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-sac-ham-tinh/202512/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.