Trong một thời gian ngắn ngủi, tất cả những thứ bất lợi đều dồn tới. Tang Dung đi từ phòng làm việc ra, mặt cô tái xanh, hai chân run rẩy, đứng không vững.
“Tiểu thư, để tôi giúp cô.”
Triệu Lịch Thành ở phía sau bước hai bước, đưa tay đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống.
“Không sao, tôi tự đi được rồi. Cậu mau quay trở lại làm việc đi.”
Tang Dung đẩy tay cậu ra, buông lời từ chối ý tốt, một đường đi thẳng vào trong thang máy.
Triệu Lịch Thành nhìn bóng lưng cô độc của cô, rồi nhớ đến vết thương trên trán mà Tang Dung né tránh không trả lời, cậu lấy điện thoại từ trong túi áo, nhấn tìm số của một người.
Buổi chiều, Lưu Nguyệt đang ở trong phòng bệnh cùng với Lưu Cẩm, bỗng nhận được tin nhắn về công việc, báo cô đến công ty gấp.
Trước khi đi, vì không yên tâm về mẹ mình, Lưu Nguyệt vẫn cẩn thận gọi cho Tang Dung đến thay.
“Tang Dung, giờ cô có bận không? Tôi phải lên công ty có chút chuyện.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở nặng nề: “Bận thì đi đi, tôi lái xe qua ngay.”
Dù không gặp mặt trực tiếp, nhưng nghe giọng nói phát ra từ trong điện thoại, Lưu Nguyệt cũng lờ mờ đoán được Tang Dung đang không ổn.
Lưu Nguyệt nói: “Cô ốm hả? Nếu vậy thì thôi, ở nhà nghỉ ngơi chút lấy lại sức.”
Tang Dung cất giọng khàn đặc: “Không sao, tôi hơi nghẹt mũi thôi.”
Lưu Nguyệt nghe giọng vẫn còn hơi nghi ngờ, “Thật sự ổn chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-rong/3506824/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.