Cả hành lang dài không một bóng người nào khác, nhiệt độ nơi phòng b.ar rõ ràng có hơi nóng, thế nhưng lúc này bầu không khí giữa hai người lại lạnh lẽo đến cùng cực. Ở nơi ánh đèn sáng chẳng thể với tới, thiếu nữ lặng lẽ siết chặt hai tay, móng tay ghim vào da thịt đến mức rỉ máu, buộc bản thân phải đứng vững.
Khuôn mặt Tang Dung nhạt nhòa trong ánh đèn mập mờ, xong Thẩm Thức vẫn thấy rõ được ánh mắt mà cô nhìn anh có bao nhiêu cảm xúc được cất giấu trong đó.
Là phẫn nộ.
Là oán hận.
Là… giễu cợt.
Tang Dung cúi đầu nhắm chặt đôi mắt, che giấu đi cảm xúc đang mãnh liệt trào dâng, đè ép cô đến nghẹt thở.
Thẩm Thức, khi anh gọi cho em, dùng giọng điệu trầm khàn quyến rũ ấy nói muốn nhìn thấy em, lúc ấy em đã ngỡ rằng, có lẽ trong những ngày không có em, anh đã thấy nhớ em một chút nào đó, dù biết nó chỉ là ít ỏi.
Mặc dù em biết bản thân phải giữ lại chút tự trọng, để không một ai có thể dẫm đạp lên em, thế nhưng em lại không thể ngăn cản được sự chi phối từ trái tim, tìm đến anh hết lần này tới lần khác.
Tuy nhiên, em đã quên mất rằng, trái tim anh như băng đá ngàn năm vậy, chẳng cách nào tan chảy.
“Thẩm thiếu, lấy tôi ra đùa giỡn, vui lắm nhỉ?” Tang Dung ngước nhìn anh, người đàn ông ba lần bảy lượt tổn thương trái tim cô, mỉm cười chua chát, “Nhưng tôi, tôi không vui, không vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-rong/3315408/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.