Bên ngoài phủ thành Bắc Châu, bên ngoài một mảnh rừng trúc nhỏ âm u tĩnh mịch, một chiếc xe ngựa đi đến. Thiệu Liễu Nhi xuống xe, phất tay ra hiệu cho người đánh xe điều khiển xe ngựa rời đi trước.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy trong nhà nông bên cạnh rừng trúc có một người đi ra, đang nhìn nàng mỉm cười, đó không phải là ai khác mà chính là Vô Tâm.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Thiệu Liễu Nhi chậm rãi đảo qua rừng trúc kia. Vẫn là căn nhà nông này.
Mặc dù rừng trúc đã có diện tích lớn hơn rất nhiều, căn nhà kia cũng được sửa lại, nhưng nàng chắc chắn sẽ không quên hoàn cảnh nơi này, năm đó khi nàng cùng Đàm Diệu Hiển bỏ trốn, hai người đã tư định chung thân ở đây.
Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên lần đó, ghi lòng tạc dạ, khi đó đơn giản và ngây thưo, mất đi là mất đi, sau này sẽ không có nữa.
Vô Tâm hẹn gặp mặt nàng ở đây, rõ ràng cũng không quên, nàng ít nhiều có chút lo lắng không yên, không biết nên tiến vào cánh cửa kia không. Một khi tiến vào, đối phương muốn lặp lại điều gì, muốn nói gì với nàng, nàng không biết mình có nên từ chối hay không.
Tuy nhiên cuối cùng nàng vẫn đi tới đây. Nhưng Vô Tâm tránh nghi ngờ, vẫn chưa bảo nàng đi vào mà đưa tay ra hiệu cho nàng ở bên ngoài một lát.
Vô Tâm tới gặp nàng một lần cuối cùng để từ biệt, hắn phải đi cùng sư phụ Quỷ Y dời khỏi vực thứ năm.
Thiệu Liễu Nhi nghe xong thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566771/chuong-2339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.