Ngưu Hữu Đạo ngắt lời: “Hầu Tử, ngươi xác định rõ ràng cho, ở đây lời ai nói mới được tính. Hồng nương, chú ý cho kỹ, ai dám tự ý rời đi, giết!" Hắn nói dứt lời thì lạnh lùng liếc nhìn Viên Cương, tiếp theo cầm kiếm xoay người rời đi.
Trong lòng Quản Phương Nghi nói thầm, nhưng ngoài mặt vẫn nhận lệnh: “Vâng."
Viên Cương muốn nói lại thôi. Hắn ta biết tính cách của Ngưu Hữu Đạo, bình thường sẽ không đến mức như vậy mới phải. Hắn ta cảm giác ở trong này có lẽ có nguyên nhân gì đó nên suy nghĩ một lát, quay đầu lại nói: "Tra huynh, Đạo gia nói cũng phải. Chúng ta cùng đi vực thứ năm cũng tiện chăm sóc lẫn nhau. Huynh tạm thời ở lại sơn trang, chờ sau này lại cùng đi."
Quản Phương Nghi dùng ánh mắt ra hiệu cho Đoạn Hổ, Đoạn Hổ lại đưa tay: “Tra tiên sinh, mời!"
Sau đó, Quản Phương Nghi lại gọi người tới, trực tiếp đưa hai thiếu niên đang kêu to rời đi.
Tra Hổ hãi hùng khiếp vía, nhưng không dám càn quấy ở nơi này, chỉ trầm giọng nói với Viên Cương: "Viên huynh, không nên tổn thương bọn họ."
Viên Cương cũng trầm giọng nói: "Tra huynh yên tâm, huynh cứ ở lại trước đi." Hắn ta nói dứt lời cũng ôm hài nhi bước nhanh đi, muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo xem có chuyện gì xảy ra.
Quản Phương Nghi cũng vậy.
Viên Cương bước nhanh tới sâu bên trong sơn trang và đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo, vội hỏi: "Đạo gia, vì sao cố ý gây khó dễ cho Tra Hổ vậy?"
"Gây khó dễ? Ngươi cho rằng ta đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566767/chuong-2335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.