Bạch Vô Nhai thả vải che và chậm rãi đứng lên, bối rối lắc đầu: “Đại nam nhân xấu thì sao chứ? Có thể xấu đến tự sát thì quả thực không thể tưởng tượng nổi. Ta... Hôm nay coi như ta đã có thêm kiến thức!"
Tuyết Lạc Nhi ôm con khóc rống lên, khóc tới xé tim xé phổi, đứa trẻ kinh sợ cũng khóc lớn...
Người trốn ở các nơi trong Thánh cảnh đều đi ra, cũng được bảo đảm, chỉ cần đi theo dời khỏi vực thứ năm, bảo đảm không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào trước đó nữa.
Ban đầu, người của Vô Song Thánh Địa đi ra nhất nhanh, bọn họ có chỗ dựa nên không sợ!
Bên trong sơn trang Mao Lư, sáu đệ tử vội vàng chạy tới, đồng thời đối mặt với Lữ Vô Song bái kiến: “Tham kiến Thánh Tôn!"
Lữ Vô Song hờ hững nói: "Ở đây không có Thánh Tôn nào cả."
Sáu người nhìn nhau, lại đồng thời sửa lời nói: "Tham kiến sư tôn."
"Mà thôi." Lữ Vô Song vung tay áo.
An Du Nhi: "Sư tôn, tiếp theo nên hành sự như thế nào, vẫn mong sư tôn bảo cho biết."
Lữ Vô Song nói: "Ngươi và Liễu Phi Tinh ở lại, chịu trách nhiệm liên hệ, những người khác tiếp tục tổ chức rút lui tới vực thứ năm." Nàng phất tay ra hiệu cho bọn họ chấp hành.
"Vâng." Mọi người nhận lệnh, cũng không ai dám không theo.
Bọn họ thậm chí không biết trên thân Lữ Vô Song rốt cuộc phát sinh chuyện gì, cũng không biết tu vi của nàng bị phế bỏ, nhưng nhìn ra được nàng ở trong sơn trang Mao Lư cũng là người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566763/chuong-2331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.