Phượng Nhược Nam kéo y cười nói: "Chàng khẩn trương làm gì, tâm tư của Thanh nhi đã rõ ràng, còn thiếu Đạo gia chọc thủng vách giấy thôi. Chỉ cần Đạo gia đáp ứng, chuyện này sẽ ổn."
Thương Triều Tông suy nghĩ một chút cũng thấy đúng. Y phát hiện mình đúng là quan tâm qua nên bị loạn, đúng là hồ đồ. Bàn tay y chà xát, hưng phấn!
Bên vách núi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn thấy Thương Thục Thanh đang lo lắng bất an thì cười, vẫy tay gọi nàng.
Nhìn thấy hắn gọi mình, Thương Thục Thanh cắn môi, lúc này mới có can đảm chậm rãi đi tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, sau đso khẽ nói: "Đạo gia."
Mặt nàng nóng bùng, đỏ như muốn nhỏ máu vậy.
Ngưu Hữu Đạo ngắm nhìn một lát chợt thấy buồn cười nói: "Vương phi đã nói cho nàng biết ý của ta chưa?"
Thương Thục Thanh cúi đầu, "Ừ" một tiếng giống như tiếng muỗi kêu, hai tay không biết nên đặt ở đâu.
Ngưu Hữu Đạo: "Ta biết, hình như gọi đến hét đi với nàng như vậy là không công bằng với nàng, có vẻ ta quá cường thế, giống như ta đang ỷ thế hiếp người vậy. Nhưng nàng không mở miệng, ta là nam nhân nên không thể làm gì khác hơn là chủ động một chút. Bây giờ ta chỉ hỏi quận chúa một câu, nàng có bằng lòng giao cả đời mình cho ta không?"
Thương Thục Thanh cắn môi, rõ ràng rất do dự nhưng không mở miệng.
Mà đây cũng là điểm Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ nhất. Nếu mắt hắn không mù thì có thể nhìn ra được nữ nhân này chắc chắn thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566760/chuong-2328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.