Thương Kiến Hùng bị giam lỏng ở bên trong một cung điện, suốt ngày chẳng có việc gì làm, tóc tai bù xù, ăn mặc không chỉnh tề, thậm chí là tùy ý.
Nói là bị nuôi như một con heo cũng không quá đáng, rất nhiều thái giám và cung nữ cũng dám tỏ vẻ khó chịu với y.
Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua tàng cây nhưng Thương Kiến Hùng vẫn đứng dưới tàng cây nhìn đám chim đang nghỉ ngơi.
Một lão thái giám đi tới bên cạnh y, thông báo chút tin tức bên ngoài mà mình thật vất vả mới tìm hiểu được, báo cho Thương Triều Tông đang xuôi về phía tây chinh chiến với thế như chẻ tre, đánh cho nước Tấn nghe tin đã sợ mất mật.
"Mười vạn Nha Tương? Mười vạn Nha Tương! Mười vạn Nha Tương..." Thương Kiến Hùng chợt ngửa mặt lên trời cười ha ha, dần dần tiếng cười trở nên thê lương, cười ra nước.
Đám chim trên cây bị kinh sợ bay đi.
...
Một nông trang nằm trong phong cảnh điền viên, có nước từ trên núi chảy xuống.
"Thương Triều Tông, mười vạn Nha Tương, Cung Lâm Sách, Chung Cốc Tử, Côn Lâm Thụ, Quản Phương Nghi, Vân Cơ, Triệu Hùng Ca, Viên Cương, Thương Triều Tông, mười vạn Nha Tương, Cao Kiến Thành..."
Bên trong thư phòng, Thiệu Bình Ba ngồi sau bàn xem tin tức trên tay, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm vài cái tên.
Hai mắt y dần dần trợn trừng, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, hai tay bắt đầu run rẩy, hơi thở dần gấp gáp, cuối cùng gần như không thở nổi.
Bên ngoài có tiếng bước chân vọng đến, Thiệu Tam Tỉnh đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566750/chuong-2318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.