“Lần trước Yên quốc sắp bại vong, lão gia hoả này lấy thân thể tàn phế già nua lại lần nữa xuất sơn, ngăn cơn sóng dữ, kéo Yên quốc từ trước quỷ môn quan trở về.”
“Mà Tống quốc nắm chắc phần thắng lại bị hắn một mình nghịch tập, toàn bộ Tống quốc bị hắn giết biến sắc, giết đến Tống quốc trên dưới lòng người bàng hoàng. Đồn đại bây giờ ở Tống quốc đề cập tới danh hiệu của Mông Sơn Minh, có thể làm hài nhi nín khóc, có thể làm Tống hoàng Ngô Công Lĩnh nói chuyện giọng thấp hơn mấy phần.”
“Đồn đại gì gì đó có thể là chuyện cười, nhưng trận chiến kia có thể nói kinh điển của lấy yếu thắng mạnh, ngươi phải biết, kia là dưới tình huống quân Yên đứt đoạn mất tiếp tế thâm nhập địch quốc đánh thắng. Thay đổi ngươi ta, có thể làm được sao? Trước mắt tuy quân ta thế lớn, nhưng dám cam đoan sẽ không theo gót chân của Tống quân sao?”
Doãn Trừ trầm mặc.
Ánh mắt Cao Phẩm lại quét về phía quân Hàn.
“Mông Sơn Minh giỏi về tấn công, thường thường lấy công thay thủ. Mà chủ soái quân Hàn Kim Tước thì là thiện thủ chân chính... Nghe nói Thương Triêu Tông nói qua một câu, người thiện chiến không có công hiển hách! Lời này ngược lại để ta khá thưởng thức, Kim Tước chính là loại người này.”
“Luận danh khí hắn không bằng Mông Sơn Minh, luận chiến công nhiều ngay cả xách giày cho Mông Sơn Minh cũng không xứng. Nhưng chính là như thế, vẫn để Hàn quốc sừng sững ở trước bảy quốc bất động, mặc kệ phong vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566705/chuong-2273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.