Thiệu Bình Ba quay đầu lại căn dặn Thái Thúc Hoan Nhi:
“Lúc nào nàng rảnh rỗi thì đi lại nhiều hơn chút, đừng nên quá xa cách.”
Thái Thúc Hoan Nhi cười kéo cánh tay của Thiệu Liễu Nhi:
“Người một nhà, đương nhiên là phải thường xuyên đi lại, còn cần chàng phải nhắc nhở sao?”
Hai vợ chồng cáo từ, nhìn theo xe ngựa rời đi, vẻ mặt của Thiệu Liễu Nhi dị thường phức tạp, cuối cùng đã thoát khỏi tình cảnh suýt bị ép điên, như trút được gánh nặng, bằng không mỗi ngày bị đám Hạo Khải chơi đùa như vậy nữa thì sẽ phải trải qua thời gian không phải là người.
Trải qua việc này coi như đã hiểu, ở Tấn quốc, tình huống của cả nhà bọn họ nếu muốn bình an sống sót không thể rời bỏ sự che chở của người ca ca này được.
Ngồi ở trong xe ngựa trong lòng Thiệu Bình Ba nặng chĩu, lúc này Thiệu Liễu Nhi lại gọi hắn là đại ca không ít lần, còn bảo con trai mình thân thiết với hắn hơn.
Huynh muội quay về với nhau là tốt, đây là kết quả hắn muốn, cũng là nguyên nhân trước đó hắn buông tay ngồi xem đám Hạo Khải bức bách mà không ra tay.
Nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu, Liễu Nhi đã không còn là Liễu Nhi năm đó nữa, đã không phải là Liễu Nhi yêu hận rõ ràng vì một người nam nhân không tiếc tự tử nữa, đã bị cuộc sống mài mòn các góc cạnh, khuất phục trước thực tế. Trong lời nói, vì bảo vệ chồng con lại mơ hồ có vài phần chủ động tỏ ra thân thiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566684/chuong-2252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.