Ông ta đi qua bên cạnh, tướng sĩ ngồi dưới đất không có ai nghiêm túc ngẩng đầu nhìn ông ta nữa.
Hô Diên Vô Hận yên lặng leo lên đài điểm tướng yên lặng quét mắt nhìn cảnh tượng cô đơn trước mặt, chợt lớn tiếng hô lên như một khúc bi ca phát ra từ cổ họng:
“Hô Diên Vô Hận vô năng, là trói buộc của đất nước, tội không thể tha!”
Xoạt! Bảo kiếm bên hông xuất khỏi vỏ, đặt lên gáy.
Gió thổi bay râu tóc trắng, nhiễm máu đào.
Các tướng sĩ nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy Hô Diên Vô Hận ngửa mặt lên trời ầm ầm ngã xuống khỏi điểm tướng đài.
“Thượng tướng quân!”
Một người rống lên.
“Thượng tướng quân...”
Một đám người kinh hô, phóng tới.
Toàn bộ quân doanh quân Tề như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, rất nhanh, tiếng gào khóc bi thương vang vọng khắp quân doanh...
Một chi kỵ binh của Tấn quốc nhanh chóng chạy tới, xông vào doanh trại của quân Tề, Cao Phẩm cầm đầu nhảy xuống chiến mã, lảo đảo một cái, cánh tay đẩy một cánh tay đưa ra đỡ của một tên quan viên Tề quốc tới đón tiếp.
Đỡ cái rắm, hắn lo sẽ gặp chuyện không may, đang tới trấn an lòng quân.
Hắn cuống không kịp chạy lên điểm tướng đài.
Nghe tin Hô Diên Vô Hận qua đời, thật sự làm hắn sợ hãi không nhẹ, lo cái chết của Hô Diên Vô Hận gây nên việc quân Tề đầu hàng sẽ bất ngờ làm phản.
Đừng nói hắn, triều đình Tề quốc cũng vô cùng lo sợ, lo sẽ gặp chuyện không may, tam đại phái của Tề quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566674/chuong-2242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.