Chương trước
Chương sau
Hắc Thạch đáp lời, tiếp theo tháo lồng ưng xuống lấy kim sí ra, viết mật thư cột lên chân nó rồi tung kim sí lên trời.
Gần nửa ngày sau, có người từ trong biển mà đến, nhảy lên bờ tập hợp với Hắc Thạch.
Sau khi nói thầm một phen thì Hắc Thạch lại một mình đi tới trong hang động, gặp mặt Ô thường bẩm báo:
“Thánh tôn, người của chúng ta điều tra, đã nhiều ngày trên cơ bản không ai rời khỏi Dược Cốc, chỉ có mấy ngày trước có đệ tử của Hắc Ly đi một chuyến ra ngoài, chỉ có điều đã nhanh chóng trở về rồi. Xét thấy mấy ngày nay khẳng định có người không có mặt, chỉ có một người khả nghi nhất, Quỷ Y Hắc Ly mấy ngày nay vẫn luôn ở trong Dược Lư chế dược, vẫn không lộ diện, cho tới hôm qua mới hiện thân.”
Ô Thường mở hai mắt ra:
“Ta nghĩ chắc hẳn là hắn. Đừng nên kinh động những người khác, thông báo cho Hắc Ly qua đây một chuyến, ta muốn gặp hắn.”
Hắc Thạch kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:
“Liên lụy tới Triệu Hùng Ca, Hắc Ly chỉ sợ cũng bị quấn vào chuyện đó, hiện tại gặp hắn có thể sẽ đánh rắn động cỏ không?”
Ô Thường:
“Hắc Ly vẫn bị mấy nhà theo dõi sát sao, là một nhân vật râu ria, người như hắn ta hiểu, lúc tiếp xúc với Ma giáo sẽ không nhiều chuyện, chắc là có nguyên nhân gì đó bất đắc dĩ mới có thể bị cuốn vào. Lúc này, hắn vội vã vào Thánh Cảnh một chuyến rồi lại ra ngoài, theo như thân phận của hắn còn có thể có chuyện gì?”
Hắc Thạch như có điều suy nghĩ:
“Chẳng lẽ là đi chữa bệnh?”
Ô Thường:
“Ngân Cơ có thể chưa chết! Không tìm gặp hắn, rất khó làm rõ có chuyện gì xảy ra, hắn không phải người nhiều chuyện, cũng không có cốt khí gì, nếu không thức thời, vậy cũng chỉ có thể làm hắn biến mất!”
Hắc Thạch:
“Hiểu rồi, ta sẽ đi sắp xếp!”
Dứt lời liền nhanh chóng rời đi, tìm được người tới tiếp viện mới ra từ Dược cốc, nói thầm một phen.
Người nọ sau khi biết rõ ý đồ liền gật đầu, lần nữa độn vào trong biển rời đi.
Mặt trời chiều ngả xuống biển rộng mênh mông, người nọ đã trở về, chui ra từ trong biển theo còn có cả Quỷ Y.
Nhìn thấy Hắc Thạch, Quỷ Y xem như cung kính hành lễ, trong lòng lại gượng cười, quả nhiên không ngoài dự liệu của vị kia, thật đúng là như có mắt thần vậy, người của Thiên Ma Thánh Địa quả nhiên đã tìm tới, chỉ không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Từ một góc độ khác thì người phía sau màn đã dắt mũi người của Thiên Ma Thánh Địa rồi, thảo nào có thể tiêu diệt được cửu Thánh, âm thầm cảm khái không thôi.
Hắc Thạch phất tay ý bảo thủ hạ ở lại đó rồi phân phó với Quỷ Y một tiếng:
“Đi theo ta.”
Quỷ Y chỉ có thể đi theo y, sau khi tiến vào trong hang trên đảo, nhìn thấy Ô Thường thì vô cùng giật mình, không ngờ Ô Thường lại đích thân điều khiển pháp thân tới, lúc này chắp tay hành lễ:
“Tham kiến Thánh Tôn!”
Ô Thường nhìn ông ta, nhìn chằm chằm hai mắt của ông ta cho tới khi ông ta bị nhìn tới mức toàn thân không được tự nhiên mới mở miệng nói:
“Thánh Cảnh chơi có vui không?”
Quỷ Y giả bộ không hiểu nói:
“Không biết tại sao Thánh Tôn lại nói ra lời này?”
Ô Thường:
“Về sau muốn vào Thánh Cảnh có thể trực tiếp mở miệng, đừng nên lén lút. Làm sao, lại cấu kết với Ma giáo rồi ư? Sau khi thánh nữ chết, không phải ngươi nói sẽ không lui tới với Ma giáo nữa ư?”
Quỷ Y sợ hãi cúi đầu, người khác nhìn vào thì đây là vì sợ hãi khi bị người khác nhìn thấu.
Ô Thường:
“Là tự ngươi thành thật khai báo hay là muốn ta tiếp tục nhắc nhở đây? Sau khi vào Thánh Cảnh đã đi đâu?”
Quỷ Y do dự, dáng vẻ rất do dự.
Ô Thường:
“Thành thật khai báo, ta có thể không so đo.”
Trên mặt Quỷ Y nổi lên sự đau khổ dằn vặt, khó nhọc nói:
“Đi tới Hoang Trạch tử địa.”
Đây chính là đã chấp nhận thành thật, Hắc Thạch liếc nhìn phản ứng của Ô Thường.
Ô Thường ồ một tiếng:
“Đi Hoang Trạch tử địa làm gì?”
Quỷ Y:
“Đến xem bệnh.”
Không ngoài dự liệu, Ô Thường hơi tỏ ra quan tâm:
“Xem bệnh cho ai?”
Quỷ Y:
“Nữ nhi của Đại La Thánh Tôn, La Phương Phỉ.”
La Phương Phỉ? Ô Thường có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng là Ngân Cơ, chỉ biết là Ngân Cơ đã bị đánh trọng thương hẳn là không sống nổi, đoán chừng là bởi vì Ngân Cơ, không ngờ lại là La Phương Phỉ:
“Nàng ta có vấn đề gì không?”
Quỷ Y lắc đầu:
“Vấn đề nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ta cũng không có cách nào.”
Ô Thường:
“Có bệnh ngươi không chữa khỏi sao?”
Quỷ Y cười khổ nói:
“Ta không chữa khỏi nhiều bệnh, chỉ là người ngoài không biết là thôi.”
Ô Thường:
“La Phương Phỉ xảy ra vấn đề gì rồi?”
Quỷ Y:
“Đời này sợ là nàng không tỉnh lại được.”
Không tỉnh lại được? Ánh mắt Ô Thường lóe lên, đột nhiên yêu hóa lại có thể giao phong chính diện với Lam Đạo Lâm, đang trở thành khúc mắc của gã, vậy mà lại không tỉnh lại nữa, không khỏi truy hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Đừng có ta hỏi môt câu mới trả lời một câu, nói cho rõ ràng!”
Quỷ Y hơi gật đầu than thở:
“Ta mới gặp, nàng vẫn đang ngủ mê man, ngay từ đầu ta cũng không rõ có chuyện gì, căn cứ vào bệnh trạng giống như bị kích thích, sau khi hỏi thì quả nhiên là bị kích thích không nhỏ. La Thu bắt vợ chồng bọn họ làm con tin...
Nói tường tận những gì Hồ tộc nói cho ông ta.
Đứng cạnh nghe, Hắc Thạch cũng thổn thức, Ô Thường lại không quan tâm tới cảnh ngộ thê thảm đó, sau khi xác nhận Ngân Cơ đã chết thì thần sắc hơi phiền muộn.
Sau khi nói xong việc đã trải qua, Quỷ Y tổng kết bệnh trạng:
“Đây là bị đả kích quá lớn, không muốn tiếp nhận hiện thực, tiến vào trạng thái tự phong bế mình, tự bản thân nàng ta không muốn tỉnh lại, ta cũng không có biện pháp nào.”
Ô Thường:
“Một chút khả năng cũng không có sao?”
Đây mới là điều hắn quan tâm nhất.
“Cũng không phải không có khả năng...”
Quỷ Y lại nói một lượt nữa với đối phương, sau đó mới lắc đầu nói:
“Hy vọng tỉnh lại rất xa vời, chí ít trước đây ta từng tiếp xúc với ca bệnh tương tự thì tạm thời chưa có ai có thể tỉnh lại.”
Ô Thường:
“Có bệnh trạng tương tự sao?”
Quỷ Y gật đầu:
“Có, trước đây đã gặp được mấy ví dụ rồi.”
Lúc này Ô Thường cho Hắc Thạch một ánh mắt.
Hắc Thạch hiểu ý gật đầu, đây là muốn mình sau đó sẽ tìm Quỷ Y hỏi xem ca bệnh tương tự ở đâu nhằm tiến hành xác định, hiện tại Thánh Tôn đang đặt trọng điểm ở chuyện khác, sẽ không truy hỏi chi tiết chuyện này.
Ô Thường tiếp tục câu hỏi:
“Là Nam Thiên Vô Phương đưa ngươi đi?”
Quỷ Y lắc đầu:
“Trước khi vào Thánh Cảnh ta cũng không biết là ai mang ta đi vào, nếu như là Nam Thiên Vô Phương thì ta sẽ không đồng ý. Là con trai Lam Minh của Thiên Lam Thánh Tôn.”
“Lam Minh?”
Ô Thường lưỡng lự:
“Tình trạng bây giờ của hắn ta có thể giúp được ngươi sao?”
Quỷ Y lại lâm vào trạng thái do dự.
Ô Thường trầm giọng nói:
“Nói, Chỉ cần nói thật, ta sẽ tha thội cho ngươi, nói lời giữ lời!”
Quỷ Y gượng cười nói:
“Thánh Tôn, việc này nói đến phức tạp, nói chung là một bước sai, từng bước sai, chỉ có điều ta vẫn chưa làm việc bất lợi với Thánh Tôn ngài.”
Ô Thường:
“Phức tạp thì từ từ nói, ta vốn có tính nhẫn nại.”
Quỷ Y than thở:
“Việc này nói đến, đều là do đệ tử bất hiếu của ta làm ra, đệ tử Vô Tâm của ta trước khi vào môn hạ có một người thương, chính là hoàng hậu Tề quốc hiện giờ, Thiệu Liễu Nhi.”
Hắc Thạch nhắc nhở:
“Trước mặt Thánh Tôn, nói điểm chính.”
Chuyện hư hỏng này bên họ đã sớm nắm được, đối với lai lịch của Vô Tâm và Vô Tướng, bọn họ biết rõ ràng, không cần lắm lời.
Quỷ Y than thở:
“Hắc Thạch trưởng lão, đây chính là trọng điểm, chuyện chính là do Thiệu Liễu Nhi này đưa tới.”
Ô Thường dùng lời nói ngăn cản Hắc Thạch:
“Ngươi để hắn nói.”
Quỷ Y hơi hạ thấp người, tiếp tục nói:
“Sau khi đồ đệ kia của ta xuất sơn liền không đi đâu khác, biết Thiệu Liễu Nhi kia ở Tề Kinh, vì vậy hắn liền tới Tề Kinh, vẫn thủ bên cạnh Thiệu Liễu Nhi kia. Đúng là một tên không có tiền đồ, ta đã mắng hắn nhiều lần, nếu như muốn thì liền ôm người vào tay, đừng nên bị cuốn vào những chuyện thị phi này, nhưng hắn lại chỉ cần nhìn đã đủ thỏa mãn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.