Chương trước
Chương sau
Sau khi hơi suy tư, Ô Thường hờ hững nói:
“Tiếp tục thử nghiệm, cho ngươi thời gian một tháng, một tháng sau, nếu không có kết quả thì không cần kéo dài nữa, chỉ có thể liên thủ với Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, trước tiên diệt trừ một bộ phận đã.”
Y không muốn vội vã động thủ, còn muốn lợi dụng lực lượng ẩn mình của Mao Lư sơn trang để diệt trừ Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, sau đó y sẽ một mẻ bắt hết bên Mao Lư sơn trang.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi biết rõ tung tích của đám tu sĩ Nguyên Anh mới tốt, nếu để chạy mất, muốn bắt lại sẽ rất khó.
Nhưng tình huống hiện tại xem ra lại có thêm một La Phương Phỉ, nếu còn kéo dài nữa thì sẽ có chút mạo hiểm, tốt nhất là nên tiên hạ thủ vi cường.
Đương nhiên, y vẫn muốn cho người phá dịch chút thời gian, ít nhất cứ thử xem, nếu có thể trong một thời gian ngắn biết rõ tung tích của đám tu sĩ Nguyên Anh này thì sẽ càng thêm tốt hơn.
“Vâng!”
Hắc Thạch đáp lời, lại nhắc nhở:
“Thánh Tôn, đối phương có tâm tác loạn, cái chết của La Thu sợ là không giấu được, chỉ sợ lòng người trong thiên hạ...”
Ô Thường hiểu ý của gã, cửu Thánh liên tiếp bị tiêu diệt, lần gần nhất, trong khoảng thời gian ngắn người này tiếp theo người kia, cửu Thánh chỉ còn lại ba người, người trong thiên hạ sẽ cảm thấy thế nào?
Người trong thiên hạ không rõ chuyện trong đây, không biết ngoại trừ Nguyên Sắc và Lữ Vô Song ra, còn những người khác đều là bị người trong nội bộ cửu Thánh thuận thế giết chết, chỉ biết từ đây đại thế của cửu Thánh đã qua rồi.
Có nghĩa là tu sĩ trong Thiên Hạ sẽ càng không dám dễ dàng chọn đội.
Cũng có nghĩa là bên này rất khó để thế lực khắp nơi thật tâm nghe lệnh, nhưng lại không thể cưỡng ép được, chí ít trước mắt thiên hạ vẫn là thiên hạ của các Thánh, chưa đến mức tự đập bát cơm của chính mình, ép thế lực trong thiên hạ đứng ở mặt đối lập của mình.
Bây này không có cách nào giết sạch toàn bộ tu sĩ trong thiên hạ, giết một vài người dẫn đầu cũng vô dụng, một khi ép toàn bộ tu sĩ trong thiên hạ trốn đi đối kháng mới chính thức là lúc thiên hạ đại loạn, hơn nữa hậu họa vô cùng. Đếm không xuể tu sĩ đang âm thầm phá hoại, bên này căn bản là không có cách nào quét sạch trong thời gian ngắn, thiên hạ sẽ nằm trong trạng thái mất khống chế lâu dài.
Ô Thường hừ lạnh một tiếng:
“Lòng người? Chỉ cần trừ hết đám quấy phá phía sau màn, đám cỏ mọc đầu tường đó không đáng lo!”
“Vâng!”
Hắc Thạch hơi khom người tán thành.
Đợi sau khi Hắc Thạch rời đi, Ô Thường chợt ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại, chậm rãi nói thầm một câu:
“A tỷ!”
...
“La Thu đã chết rồi ư?”
Trong thư phòng, Thiệu Bình Ba nghẹn lời không nói.
Thiệu Tam Tỉnh:
“Vâng, hẳn là không sai được, đệ tử của Khí Vân Tông nói người trong Đại La Thánh Địa trong Phiêu Miểu Các đã chạy trốn không ít rồi.”
“Thật đúng là liên tục ra sát chiêu!”
Dáng vẻ của Thiệu Bình Ba cực kỳ cảm khái, một xấp tình báo trong tay đặt lại lên bàn, chỉ chỉ:
“Chỉ mong bên Giả Vô Quần có thể đẩy nhanh tốc độ, tiếp tục kéo dài nữa thì cục diện sợ là sẽ xuất hiện bất ngờ ngoài ý muốn!”
Thiệu Tam Tỉnh nghi hoặc:
“Chẳng lẽ đại công tử đã nhìn ra cái gì?”
Ngón tay của Thiệu Bình Ba gõ lên tình báo trên bàn một cái:
“Căn cứ vào các loại dấu hiệu, người của Phiêu Miểu Các đang chú tâm vào chiến sự của Tấn quốc.”
Thiệu Tam Tỉnh khó hiểu:
“Có vấn đề gì không?”
Thiệu Bình Ba:
“Mấy Thánh không dám động đến các thế lực trong giới tu hành, thêm nữa lại bảo đảm không ngừng cung cấp bình thường cho giới tu hành, ta còn buồn bực bọn họ khống chế Khí Vân tông, Vạn Thú môn, Linh Tông và Thiên Hành tông có thể có được lợi ích gì. Hiện tại ta đã hiểu, khống chế Vạn Thú môn, Linh Tông và Thiên Hành tông đều là ngụy trang, mục đích thực sự là Tấn quốc binh cường mã tráng kìa.”
Thiệu Tam Tỉnh không nhịn được gãi gãi hai gò má, hiển nhiên vẫn không hiểu.
Thiệu Bình Ba liếc mắt:
“Lòng người dao động, không phá đi thì không xây được! Mượn tay của tu sĩ tự giết lẫn nhau, tiêu hao đa phần số lượng tu sĩ trong thiên hạ, mượn quân tiên phong của Tấn quốc tảo bình thiên hạ, một lần nữa phân chia sở hữu quyền lợi riêng, trùng kiến trật tự của thiên hạ, khống chế được Khí Vân tông coi như đã khống chế được Tấn quốc!”
Thiệu Tam Tỉnh bừng tỉnh, hít một hơi khí lạnh:
“Khống chế được Tấn quốc tảo bình thiên hạ, coi như đã khống chế được thiên hạ rồi!”
Thiệu Bình Ba chậm rãi gật đầu.
Thiệu Tam Tỉnh vội hỏi:
“Có cần thông báo cho bên Giả Vô Quần không?”
Mặt Thiệu Bình Ba có thần sắc tự giễu:
“Chuyện này có thể giấu được ánh mắt của hắn sao? Chưởng Đăng tư của Tống quốc không phải người mù, không đến nỗi ngay cả chút dị động đó cũng không phát hiện ra được, Giả Vô Quần thấm nhuần đạo này, bằng vào đầu óc của hắn còn cần nhóm chúng ta thông báo sao?”
Trong Vạn Thú môn, xác thực sau khi loạn một trận đã bình an xuống.
Không có cách nào, La Thu tọa trấn nơi này dẫn theo một đám người của Phiêu Miểu Các khống chế Vạn Thú môn, bây giờ La Thu vừa chết, người dưới quyền của Đại La Thánh Địa ở bên ngoài đã chạy thoát thân. Những người khác của Phiêu Miểu Các không phải thứ trang trí, thế nhưng nhân thủ hữu hạn, ra lệnh cưỡng chế người của Vạn Thú môn hiệp trợ truy tìm.
Mấy trưởng lão cùng nhau chạy đi truy tìm người bỏ trốn trở về, chần chừ ở đại điện nghị sự, Tây Hải Đường lập tức vọt tới, thấp giọng hỏi:
“Thế nào?”
Một trưởng lão thấp giọng hồi báo:
“Trên cơ bản đều chạy hết rồi, bên Phiêu Miểu Các dường như đã bắt được hai người.”
Nói trắng ra là, bên này căn bản không tận lực, tuy có đuổi theo nhưng cũng không cố gắng truy đuổi, tọa kỵ phi cầm của bên Vạn Thú Môn dù sao cũng không phải là để trang trí, thế nhưng trước khi xuất phát liền được chưởng môn bày mưu đặt kế.
Tây Hải Đường khẽ gật đầu thể hiện trong lòng đã hiểu, cũng không nhịn được buông tiếng thở dài:
“Chẳng còn cách nào, bên kia cũng không thể động vào.”
Chư vị trưởng lão đều thổn thức, ai cũng không nói gì, người mù cũng có thể nhìn ra, thế lực của mấy Thánh đã chết bị chạy thoát nhất định là sẽ cùng âm thầm ra tay liên kết lại, nếu đắc tội với những người đó, sau này nhỡ những người đó có được thiên hạ thì Vạn Thú môn liền gặp phải xui xẻo.
Dùng “ngộ nhỡ” để hình dung e rằng còn không thỏa đáng, cửu Thánh liên tiếp bị hạ sát sáu người rồi, chiếu theo tốc độ này, ba người còn lại có thể chống cự được bao lâu sợ rằng còn là một vấn đề. Đã tới cục diện này rồi còn đắc tội với người đang âm thầm đối kháng với cửu Thánh không phải là tìm chết sao?
Nhưng Phiêu Miểu Các lên tiếng, mọi người vẫn phải giả bộ nghe lời, tối đa là xuất công không xuất lực.
Không còn cách nào, thiên hạ này dù sao vẫn là thiên hạ trong tay cửu Thánh, ai cũng không dám công nhiên đứng ra làm chim đầu đàn, ngoài mặt vẫn khá nghe lời.
Chỉ có điều có một trưởng lão vẫn bày tỏ sự lo lắng:
“Chỉ sợ nhỡ có một ngày nào đó, nhỡ Phiêu Miêu Các có thể đòi lại nợ nần không?”
Tây Hải Đường thấp giọng nói:
“Ngươi cho rằng chúng ta cứ để như thế hay sao? Trừ khi có thể có bằng chứng, nếu không rất khó có thể làm gì được, làm vua cũng phải thua thằng liều, trong lòng người của thiên hạ biết rõ hơn chúng ta nhiều. Hơn nữa, phải đợi họ giữ được thiên hạ này rồi mới bàn.”
Mọi người đều khẽ gật đầu...
Mắt thấy một đám trưởng lão của Vạn Thú môn đi ra từ trong đại điện nghị sự, ở phía xa, những người của Phiêu Miểu Các phụ trách trú ở đây lạnh nhạt quan sát, âm thầm cắn chặt răng, một đám cưỡi tọa kỵ phi cầm, thậm chí ngay cả một người bỏ trốn cũng không đuổi kịp, coi bọn họ là kẻ ngu sao!
Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra đám hỗn trướng này đang cố ý làm vậy!
Nhưng mà bọn họ cũng chỉ có thể phẫn nộ, không dám làm gì, tình thế không bằng người, nếu thật sự vạch mặt ra động thủ thì những người ở bên này còn chưa phải là đối thủ của Vạn Thú môn người đông thế mạnh, còn không biết người nào thu thập người nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.