Vân Cơ nói.
“Hầu Tử là người yêu hận rõ ràng, không chịu quay đầu, mặc dù hắn có thể chịu được một số chuyện, nhưng nhiều khi hắn không thể nhịn được những chuyện kia, ngươi cũng biết tính cách của hắn rồi. Cũng là do hắn tốt bụng, thấy ngươi chịu nhục như vậy thì không nhịn nổi.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Cho dù là vậy, chuyện cũng đã qua, chuyện nhỏ, chỉ là một tên Sở An Lâu này không đáng để đi một chuyến, chuyện thế này không cần làm phức tạp.
Vân Cơ nói.
“Ta đã phái Vu Chiếu Hành dẫn người đi làm.
Ngưu Hữu Đạo im lặng, sau đó nói.
“Các ngươi đang tiền trảm hậu tấu với ta phải không? Ngươi đã xếp người đi làm, còn nói với ta làm gì?
Vân Cơ nói.
“Ta không đồng ý không được, ngươi cũng biết tính Hầu Tử rối đấy, nếu ta không đồng ý, chắc chắn hắn sẽ tự mình tìm cơ hội đi một mình, hắn sẽ không tha cho Sở An Lâu. Bây giờ mới nói cho ngươi một tiếng, cũng sợ có chuyện gì đó, để cho ngươi biết trước được, nếu thật sự không thích hợp… Ở đây cũng có thể liên lạc được với Vu Chiếu Hành, ta có thể gọi người quay về, còn kịp.
Nhớ đến tính cách của Hầu Tử, Ngưu Hữu Đạo đau răng, vì chút chuyện này mà phí lời thì không đáng, hắn xua tay.
“Ngươi để hắn tự làm theo ý mình là được.
Vân Cơ cười một tiếng, quay người đi.
Nàng vừa đi không lâu, Lữ Vô Song với sắc mặt ngưng trọng bước nhanh vào, cầm một lá thư trong tay, nói.
“Vương Tôn gửi thư đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566636/chuong-2204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.