Chương trước
Chương sau
Ngoài khóc ra, Tuyết Lạc Nhi không nói lời nào, bỗng nhiên gặp phải kịch biến như vậy, ngoại trừ khóc, tâm trạng hoảng loạn ra, nàng không biết nên làm thế nào mới đúng.
Cũng đúng là tan đàn xẻ nghé thật, Bạch Vô Nhai không thể không sắp xếp cho người bên dưới rút lui.
Mặc kệ có phải là Ngao Phong lừa bọn họ không, thì bọn họ cũng không đánh cược nổi, tạm thời thoát thân theo dõi tình hình đã, nếu như Tuyết bà bà không sao, vậy thì có thể quay về, nếu thật sự gặp chuyện không may, bọn họ cũng không bị liên lụy.
Băng Tuyết Thánh Địa bị phá hủy, người cũng không còn ai...
Lối ra Thánh Cảnh, Ô Thường xách theo một người, chợt lóe lên rồi biến mất, đi vào thông đạo đến nhân gian.
Thủ vệ đứng canh lối ra vào nhìn nhau, hình như bọn họ không nhìn nhầm chứ, trên tay Ô Thường đang bắt đệ tử Toa Như Lai của Đại La Thánh Tôn.
Bọn họ đúng là không nhìn nhầm, sau khi Ô Thường rời khỏi Hoang Trạch Tử Địa, giống như Nguyên Sắc lúc trước, chạy đến Đại La Thánh Cảnh bắt La Phương Phỉ.
Chạy đến Đại La Thánh Địa quậy một trận, cũng giết không ít người, kết quả không ai biết La Phương Phỉ đi đâu, từ lần nàng bị Nguyên Sắc bắt cóc, thì không hề lộ mặt ra.
Nếu đi một chuyến mà tay không quay về thì không cam lòng, hắn có sắp xếp nội gian vào trong Đại La Thánh ĐỊa, nhưng nội gian cũng không biết La Phương Phỉ đi đâu, nhưng nội gian kia lại biết nơi trượng phu Toa Như Lai của La Phương Phỉ đi tuần tra.
Ô Thường trực tiếp chạy đến, đúng thật là tìm được Toa Như Lai, không nói câu nào đã bắt đi.
Lúc này ở lối ra thánh cảnh, dù có người Đại La Thánh Địa ở đó cũng không ai dám ra ngăn cản Ô Thường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ô Thường bắt Toa Như Lai đi, sau đó nhanh chóng chạy đi báo tin.

Bay vọt qua núi sông, bay thẳng đến Khí Vân Tông, Ô Thường từ trên trời giáng xuống, bay vào trong đình đài lầu các, đây cũng là nơi mà Khí Vân Tông sắp xếp cho hắn ở.
Trực tiếp ném người xuống đất, Ô Thường đứng trên cao nhìn xuống.
Toa Như Lai nằm dưới đất lẳng lặng nhìn hắn, lúc đầu hắn còn rất kinh hãi, nhưng đến bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, hắn tin rằng bên Ngưu Hữu Đạo sẽ làm ra phản ứng kịp thời.
Hắc Thạch nghe hỏi chạy đến, nhìn thấy người nằm trên mặt đất, hơi kinh ngạc, không nhịn được hỏi.
“Thánh Tôn, có chuyện gì vậy?
Ô Thường cong ngón tay búng, một luồng kinh phong cách không bắn ra, cơ thể Toa Như Lai run lên, lập tức bất tỉnh. Lúc này Ô Thường mới nói.
“Báo cho La Thu, Đốc Vô Hư, Lam Đạo Lâm, gọi bọn họ đến đây gặp ta.
Mấy vị kia không phải là người có thể gọi đến gọi đi được, Hắc Thạch hỏi.
“Lấy lý do gì?
Ô Thường nói.
“Ngươi cứ nói là lão yêu bà chết rồi.
“A!
Hắc Thạch kinh hãi, hỏi lại.
“Chết… Chết thật rồi sao?
“Ta tự tay giết, Ngân Cơ đúng là còn sống, không chết…
Ô Thường kể mọi chuyển ra.’
Sắc mặt Hắc Thạch ngưng trọng, nói.
“Được, để ta đi thông báo.
Ô Thường giơ tay lên, nói.
“Còn có một chuyện nữa, ngươi thử đi tìm hiểu một chút, người nào biết Hỏa Tính công pháp đi vào Thánh Cảnh. Người này vừa giao thủ với ta, có thể nhìn ra được, hắn đột phá Nguyên Anh không lâu trước đâu, vậy mà có thể đánh với ta và lão yêu bà, lão yêu bà nói không sai, sau này người này sẽ trở thành mối họa lớn!
Hắc Thạch hơi do dự, nói.
“Thánh Tôn, chỉ sợ không dễ điều tra ra chuyện này, người trong thiên hạ biết công pháp Hỏa Tính rất nhiều, nếu như có kẻ cố ý sắp xếp, sợ rằng kẻ bên ngoài đi vào cũng rất dễ dàng.
Ô Thường cho ra mục tiêu.
”Vậy thì điều tra người nào có quan hệ với Mao Lư Sơn Trang là được.
Hắc Thạch ngạc nhiên nói.
“Mao Lư Sơn Trang? Chỉ là một Mao Lư Sơn Trang… Thánh Tôn nghi ngờ Mao Lư Sơn Trang sao?
Ô Thường quay đầu nhìn về phía hắn, nói.
“Cái chết của lão yêu bà không đơn giản, sao bà ta vừa đúng lúc xuất hiện ở đó? Bây giờ ta có biết được nguyên nhân mà Nguyên Sắc bắt con gái La Thu rồi, trước khi Nguyên Sắc mất tích đã gặp mặt Ngân Cơ, kết hợp với việc lão yêu bà đã chết, ta nghi ngờ Nguyên Sắc luôn không lộ mặt cũng đã chết rồi.
Hắc Thạch giật mình nói.
“Một thân thịt mỡ kia của Nguyên Sắc đâu dễ đánh nát, ai có thể giết hắn được?
Ô Thường không quan tâm, nói tiếp.
“Lão yêu bà đã chết, rất có thể đây là cái bẫy, Ngân Cơ có thể mượn tay ta giết người, Vô Biên Ma Vực của ta, còn có công pháp Hỏa Tính của người thần bí kia nữa, nếu liên thủ có thể vừa vặn khắc chế lão yêu bà, mà lão yêu bà lại vừa vặn đụng phải chúng ta. Người thần bí kia vừa đúng lúc có thể phá Vô Biên Ma Vực của ta, mấy điều này tập trung vào một chỗ, chẳng lẽ ngươi vẫn nghĩ là trùng hợp sao?
Hắc Thạch không hiểu, hỏi.
“Nhưng cái này thì có liên quan gì đến Mao Lư Sơn Trang?
Ô Thường đi đến gần lan can, đập tay lên tay vịn, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, nói.
”Từ lúc Lữ Vô Song cứu Viên Cương ở Tề Kinh, lập tức thay đổi, mà Viên Cương lại có quan hệ với Mao Lư Sơn Trang. Trước khi Nguyên Sắc mất tích cũng có quan hệ với Mao Lư Sơn Trang. Trước kia Triệu Hùng Ca dù chết vẫn không chịu giao Ma Điển ra, nhưng đến khi Viên Cương xảy ra chuyện, vì cứu Viên Cương, hắn không tiếc đưa Ma Điển ra. Ngươi đừng quên, từ trước đến nay Triệu Hùng Ca có quan hệ không tệ với Mao Lư Sơn Trang.
“Ngân Cơ ẩn núp nhiều năm, bỗng nhiên chạy ra gây chuyện, với lực lượng của Hồ Tộc thì khó liên lạc với bên ngoài được, không thể tạo ra ván cờ lớn như thế, phía sau còn có người quấy phá.
“Lữ Vô Song mất tích liên quan đến Viên Cương, sau khi Lữ Vô Song mất tích, sau đó vì cứu Thánh La Sát nên lộ mặt? Vì sao Lữ Vô Song muốn tìm Hạt Hoàng, mà Hạt Hoàng là vật dẫn đi vào Đệ Ngũ Vực, có phải Lữ Vô Song biết gì đó không? Mà Viên Cương của Mao Lư Sơn Trang là người có thể đi vào Đệ Ngũ Vực được. Ngân Cơ, Thánh La Sát, Ma Điển và cả Đệ Ngũ Vực, giữa bốn thứ này có quan hệ gì, không phải ngươi cũng không biết sao?
Hắc Thạch suy nghĩ, bỗng nhiên giật mình.
“Bốn thứ này đều liên quan đến vợ chồng Thương Tụng, chẳng lẽ vợ chồng Thương Tụng là kẻ phía sau?
Ô Thường liếc xéo hắn.
“Ngươi đoán mò gì vậy? Nếu thật sự là vợ chồng Thương Tụng, cần gì phải phí sức như thế?
Hắn vỗ vỗ tay vịn, than nhẹ.
“Trước đó ta luôn cảm giác có gì đó không thích hợp, nghĩ mãi mà không rõ, nhưng đến khi Ngân Cơ lộ mặt hại chết lão yêu bà kia, kết luận Nguyên Sắc gặp chuyện không may, ta suy nghĩ cả đường đi, mới phát hiện nếu chắp nối những chuyện kia lại thì có một manh mối nổi lên mặt nước. Mao Lư Sơn Trang lại âm thầm có quan hệ với nhiều chuyện như vậy, bây giờ ta còn nghi ngờ mọi chuyện có liên quan đến Viên Cương, nếu không thì vì sao Triệu Hùng Ca phải vội vàng nghĩ cách cứu hắn ra chứ?
“Nếu Viên Cương thật, người này ẩn giấu đủ sâu, vậy mà ta cũng nhìn sai rồi! Cái gì mà Thánh Tử Ma Giáo, ta lại tin chuyện ma quỷ của Triệu Hùng Ca!
Hắc Thạch sợ hãi thán phục, lắc đầu nói.
“Vì một nữ nhân lại không tiếc bại lộ ở sa mạc Vô Biên, điều này không hề hợp với lẽ thường, cũng không giống với người làm chuyện lớn, vì thế nên có thể tránh được tất cả nghi ngờ, nếu là Viên Cương thật, vậy thì ai cũng nhìn sai rồi.
Ô Thường lạnh lùng nói.
“Đi điều tra! Nhớ kỹ, ta có tính toán riêng, đừng có đánh rắn động cỏ.
Hắc Thạch chắp tay lĩnh mệnh.
“Vâng!
...
Trên đỉnh núi, ngoài thành Nam Châu, giọng nói của Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên to thêm mấy phần.
“Ngươi nói cái gì? Ô Thường bắt Toa Như Lai đi?
Sau khi dịch dung, Vương Tôn gấp gáp tự mình chạy đến báo tin, nói.
“Không sai, người Đại La Thánh Địa báo lên, người ở cửa ra vào Thánh Cảnh tận mắt nhìn thấy.
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói.
“Ta còn nghĩ Ô Thường có khả năng đến Đại La Thánh Địa, sợ rằng khó thoát khỏi ngộ thương, nên đã bảo hắn né tránh rồi. Chẳng lẽ hay chưa trốn kịp?
Vương Tôn nói.
“Có trốn, đi ra ngoài tuần tra, nhưng không biết Ô thường làm cách nào biết được nơi hắn đi tuần, vì bắt hắn, Ô Thường tự mình đến. Nếu Ô Thường cố ý bắt Toa Như Lai, sao hắn chạy thoát được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.