Lữ Vô Song chơi liều như vậy, là vì trước đó bị uất ức.
“Bây giờ ta chỉ muốn nghe hắn kêu một tiếng “phu nhân” trước mặt mọi người, chuyện này không quá đáng chứ?
Quản Phương Nghi và Vân Cơ yên tĩnh như gà, quay trái quay phải ngó nhìn, đôi mắt lóe sáng, chính là dáng vẻ muốn xem trò hay, hoàn toàn quên chuyện Mao Lư Sơn Trang bên kia đang gấp gáp.
Quá đáng hay không, Ngưu Hữu Đạo cũng xem trái xem phải, khó mà mở miệng nói được gì, theo lý thuyết thì đúng là không quá đáng, nhưng lại bắt Viên Cương mở miệng nói, còn kêu “phu nhân” trước mặt mọi người nữa, đúng là quá khó xử.
Viên Cương uất nghẹn quá mức, hai tay đốt ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
“Đến đây một chút.
Ngưu Hữu Đạo gọi Viên Cương, phát hiện hắn không nghe, nên trực tiếp ra tay giật cánh tay hắn, kéo hắn đến nơi xa xa.
“Ngươi sao vậy? Muốn làm gì vậy? Lúc trước là ngươi muốn cưới nàng làm vợ, ta còn khuyên ngươi nghĩ thật kỹ, vậy mà ngươi đâu chịu nghe, bây giờ lại tỏ vẻ như chó không ăn cứt như thế, ngươi muốn thế nào mới được?
“Ngươi nên hiểu rõ, tình thế bất đắc dĩ, Hồng Nương không ở lại lâu được, nàng phải nhanh chóng quay về, nếu kéo dài thời gian thì Nguyên Sắc sẽ nghi ngờ.
Viên Cương cắn răng.
“Đạo gia, nàng nhân lúc cháy nhà đi hôi của!
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc.
“Cướp của ngươi cái gì rồi? Nói ra một từ có khó khăn như vậy sao? Mà có khó thì cũng là do ngươi tự tìm, trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566573/chuong-2141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.