Chương trước
Chương sau
Tâm tình của Thương Kiến Hùng rõ ràng cũng bình phục xuống, chần chờ hỏi:
“Nếu nước Tấn xua binh đông tiến vào, Thương Triêu Tông chiến bại, triều đình cũng khó tránh khỏi cùng nước Tấn giao phong, có thể ngăn sao?
Cao Kiến Thành đáp:
“Bệ hạ, không dễ dàng đến phiên triều đình và nước Tấn giao chiến như vậy. Nước Hàn không phải sắp xếp ư, sao có thể ngồi xem Thương Triêu Tông binh bại? Nước Tấn binh xuất Tây Bình Quan, nước Hàn tất nhiên cùng Thương Triêu Tông liên thủ huyết chiến. Song phương dưới sự liên thủ, nước Tấn muốn dễ dàng đắc thắng cũng rất không có khả năng, thắng cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
“Một khi đất Tần binh bại, một khi nước quân Tấn tiên phong đánh tới bên cạnh chúng ta, đến phiên triều đình ra tay rồi, liền có nghĩa là thực lực của Thương Triêu Tông kém không nhiều lắm đã tổn thất hầu như không còn rồi. Thương Triêu Tông không có đường lui, nhưng mà nước Hàn còn có thổ địa rộng lớn bên ngoài đất Tần, còn có một lượng lớn con dân của bản thổ nước Hàn.
“Có thể tưởng tượng, một khi thực lực của Thương Triêu Tông tổn thất hầu như không còn, đã mất đi giá trị lợi dụng, nước Hàn không có khả năng một nhà độc cản quân Tấn, kế tiếp tất nhiên phải tới cầu xin Yến quốc ta, muốn cùng Yến quốc ta liên thủ đối kháng nước Tấn. Đến lúc đó Yến quốc ta cũng không phải là một mình chiến đấu hăng hái!
“Mà Thương Triêu Tông đã mất đi giá trị lợi dụng, chỉ cần bệ hạ lên tiếng, bị tình thế ép buộc, nước Hàn tất nhiên bỏ Dung thân vương.
“Còn đối với Tử Kim Động mà nói, Thương Triêu Tông không có giá trị lợi dụng, ích lợi của đất Tần lại mất đi rồi, nhưng bản thổ của Yến quốc còn có không ít ích lợi của Tử Kim Động. Tử Kim Động phải được bảo vệ. Lại thêm trước đó Tử Kim Động ủng hộ Thương Triêu Tông và quân Tấn chinh chiến, Thương Triêu Tông binh bại, cũng tất nhiên đưa đến thực lực tự thân của Tử Kim Động tổn hao nhiều.
“Đến mức đó, chỉ cần bệ hạ lên tiếng, chẳng những nước Hàn phải bỏ qua Dung thân vương, Tử Kim Động cũng đồng dạng phải bỏ rơi Thương Triêu Tông. Tử Kim Động chắc chắn bắt trói Thương Triêu Tông áp ra, chắp tay hiến tặng cho bệ hạ tới xử trí!
Nghe thế, ánh mắt của Thương Kiến Hùng lập lòe không dứt, Thương Triêu Tông là cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt của hắn, vừa nghĩ tới tình hình Thương Triêu Tông bị trói giải đến trước chân tùy ý hắn xử trí, chân mày không khỏi nhướng mạnh vài cái.
Cao Kiến Thành tiếp tục nói:
“Về phần cuối cùng có thể chiến thắng nước Tấn hay không, đó là một chuyện khác, triều đình nhất định phải tạm gác lại có thể chống cự đến lực lượng cuối cùng, mà không phải chỉ lo trước mắt. Một khi triều đình thực lực đại tổn, triều đình lại vô lực kháng cự, Thương Triêu Tông sợ là muốn thừa cơ mưu triều soán vị. Xin hỏi hai vị trưởng lão, một khi đến trình độ cần Thương Triêu Tông đến ổn định lòng người của Yến quốc chống lại nước Tấn, Linh Kiếm sơn và Tiêu Dao cung lại sẽ lựa chọn ra sao, còn có thể ra sức bảo vệ bệ hạ sao?
Hai vị trưởng lão nhìn nhau, lòng biết rõ không lên tiếng.
Cao Kiến Thành nghĩa chánh ngôn từ nói:
“Thế lực của lão thần và Nam Châu hệ chính là tử địch, lão thần tuyệt không cho Thương Triêu Tông cuối cùng được lợi!
Ông ta lại chắp tay, có vẻ như van nài từ tận đáy lòng nói:
“Bệ hạ, nếu trước mắt xuất binh cũng không cải biến được kết quả, không ngại vì tính toán lâu dài. Thỉnh bệ hạ quyết định!
Tịch Dao và Lạc Danh Kiếm nghe vậy đã liên tục gật đầu, cũng khai ngộ.
Tịch Dao khen:
“Nghe một lời của Cao đại nhân, tự nhiên hiểu ra!
Lạc Danh Kiếm nói:
“Bệ hạ, Cao đại nhân lời hay, chính là lão thành mưu quốc kế sách.
Thương Kiến Hùng không lên tiếng, nhưng lại không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng mơ hồ đau đớn.
Nếu hắn biết náo loạn thành như vậy, nếu biết tặng A Tước cho Nhiếp Chấn Đình cũng không thay đổi được gì, bản thân mình cớ gì khổ sở bỏ những thứ yêu thích chứ?
Nếu kết quả cuối cùng đúng như Cao Kiến Thành nói, nước Hàn quay đầu lại cũng có ngày cầu xin bên này, có lẽ còn có thể đòi A Tước nhi về, chỉ có điều nếu thật sự nghĩ đến một ngày đó, lại có mặt mũi gì đi đối mặt A Tước nhi đây?
Vào lúc hắn lấy được người từ trong tay của Mục Trác Chân, đã gặp phải người trách móc, lần này tặng ra ngoài làm nữ nhân của người khác, nếu lại đòi về làm nữ nhân của mình, đây coi là chuyện gì xảy ra? Người bình thường có lẽ không có quan hệ, nhưng mà hắn là quân vương của một quốc gia a! Cả triều trên dưới há có thể cho phép hắn tùy ý làm xằng làm bậy như vậy? Đại Yên quân phụ bộ dáng này, dùng cái gì làm gương cho Đại Yên đây?
Thương Kiến Hùng nghĩ đến đây, một sự hối hận y hệt như đâm tim thấu xương không dứt ở phế phủ, trong lòng gào thét không cam lòng: Tước nhi của quả nhân đi rồi!
Trong mật thất của Mao Lư Biệt Viện, Ngưu Hữu Đạo ngồi dựa vào trên ghế lật lên tin tức tình báo trong tay xem xét, ánh mắt hơi ngừng lại, cũng không nhịn được nói thầm một tiếng:
“Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?
Quản Phương Nghi ở bên cạnh nghe vậy bĩu môi, hình như có vẻ khinh thường.
Vân Cơ và Lữ Vô Song theo bản năng liếc mắt nhìn nàng ta. Hai người đều biết, người này cũng đã từng được xưng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, chỉ có điều không giống A Tước nhi là người đã có được miệng vàng lời ngọc của hoàng đế một quốc gia. Vị này năm đó tiếp xúc chính là thiên hạ tam giáo cửu lưu, còn A Tước nhi tiếp xúc đều là hoàng đế của một quốc gia, cũng không biết song phương khác nhau lớn hay không.
“Ba vị đế vương....
Ngưu Hữu Đạo lầm bầm lầu bầu ngẩng đầu, hỏi:
“Các người ai đã từng thấy qua A Tước này, chẳng lẽ thực sự có tuyệt đại phong hoa hay sao?
Không có ai đáp lời, bởi vì không ai thấy qua. Vân Cơ lúc trước không có cơ hội tiếp xúc, về phần Lữ Vô Song, trước kia căn bản sẽ không đặt A Tước nhi gì đó vào trong mắt.
Quản Phương Nghi bình tĩnh hỏi:
“Nếu hiếu kỳ muốn đi xem một chút, dựa vào năng lực của ngài, muốn gặp nàng một lần còn không dễ dàng sao?
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng đáp:
“Đích xác có chút tò mò, trái lại thật sự muốn xem một chút là nhan sắc bực nào, có thể khuynh đảo ba vị đế vương.
Đừng nói hắn, hiện tại ngay cả Vân Cơ và Lữ Vô Song cũng có chút tò mò, không ngờ quay đầu nghe nói một nữ nhân lại có mị lực lớn như vậy.
Quản Phương Nghi:
“Chỉ là muốn nhìn một chút sao? Ta thấy không nhất định, trực tiếp lấy được làm nữ nhân của ngài cũng không phải vấn đề gì nha.
Ngưu Hữu Đạo nghe được mùi dấm đâu đây, cuối cùng trở lại tương lai, giương mắt nhìn nàng, chợt nghiêm túc hỏi:
“Trong lòng ta, nàng mới thật sự là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Lời này làm sao nghe được có chút hư tình giả ý chứ? Vân Cơ hé miệng cười trộm, Lữ Vô Song cũng mỉm cười.
Quản Phương Nghi lại lườm mắt:
“Ít nói lời như vậy đi! Lão nương môn ta hoa tàn ít bướm này, nói cái gì mỹ nhân nữa, muốn cho người cười đến rụng răng chắc. Ta không có ý tứ gì khác, ta là đồng tình với nàng A Tước nhi đó, bị đàn ông các người đánh giá thành mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nữ nhân khác có lẽ sẽ hâm mộ, nhưng mà đối với đương sự mà nói, có thể là chuyện tốt gì không?
Ngưu Hữu Đạo làm bộ như không nghe thấy, lật qua một trang giấy trong tay, thấy được tin tức Cao Kiến Thành chống chịu "Người vô danh" danh tiếng truyền đến, sau khi nhìn kỹ, biết được Cao Kiến Thành đã giải quyết ổn việc triều đình Yến quốc, đã tháo gỡ được tình thế nguy cấp trước mắt của Thương Triêu Tông, không khỏi khẽ gật đầu.
Không thừa nhận cũng không được, tác dụng của một Cao Kiến Thành, có đôi khi đúng thật là đỉnh qua thiên quân vạn mã, ít nhất trước mắt tránh khỏi sự tổn thất bởi nhân mã của Nam Châu, có thể gọi là cứu vãn tánh mạng của rất nhiều người.
“Bên Vương gia đoán chừng luôn luôn lo lắng đề phòng. Hồng nương, nàng đi thông báo Vương gia một tiếng, bên triều đình sẽ không xuất binh nữa.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm đồ trên tay nói ra một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.