Nàng ta nhìn quy mô của nha tướng chung quanh, khiếp sợ không thôi:
“Cái này cần giam cầm dung hợp bao nhiêu linh hồn của con người chứ? Nếu thật như thế, giam cầm ngắn hạn một lượng lớn vong linh như thế, cắt đứt thiên lý tuần hoàn, chẳng lẽ không phải tà ma, không sợ gặp Thiên khiển sao?
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Những thứ này vốn dĩ không nên xuất hiện ở nhân gian, nói là tà vật không có chút nào quá đáng. Còn có phải là tà ma hay không, khó mà nói, còn phải nhìn xem người dùng bọn chúng tới làm cái gì. Còn có thể gặp Thiên khiển hay không, có trời mới biết ông trời là nghĩ như thế nào. Việc đúng sai của thế nhân chưa chắc hợp khẩu vị của ông trời, công đạo tự tại lòng người, trông cậy vào Thiên khiển duy trì nhân thế công đạo không khỏi nực cười.
Hắn nói đến đây, chợt nhìn chằm chằm nha tướng đối diện cảm thán một tiếng:
“Người luyện chế những thứ này suy vong cũng không phải kết quả gì tốt, có lẽ chính là gặp Thiên khiển thôi.
Hắn quay đầu lại nói:
“Nàng bây giờ một khi thức tỉnh bọn chúng, bọn chúng lập tức sẽ xem nàng là kẻ xâm lấn. Những tà vật này, đã ở chỗ này thôn phệ âm khí hơn ba mươi năm, nàng ngẫm lại xem, đây bằng với hơn ba mươi năm ngày đêm không ngừng tu luyện, hơn ba mươi năm không giờ khắc nào không tu luyện, chưa bao giờ ngừng, đây là khái niệm gì?
Hít hà! Vân Cơ hít hà một hơi khí lạnh:
“Đây chẳng phải là nói, nơi này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566552/chuong-2120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.