Quản Phương Nghi kinh ngạc một tiếng, ngay sau đó lại vỗ vỗ ngực, như trút được gánh nặng vậy:
“Cũng may, không sao là tốt rồi, Đạo gia tự thân xuất mã, dĩ nhiên không thành vấn đề.
Lời nói có chút mùi vị trêu chọc Ngưu Hữu Đạo đây.
Cô chợt nhận ra không đúng, tiếp đó nghiêng người ngồi bên cạnh giường, đưa tay dò xét một chút, quay đầu lại hỏi:
“Nàng ta bị thương rồi sao?
Ngưu Hữu Đạo đứng phía trước cửa sổ, không lên tiếng, trái lại Vân Cơ theo vào đã cất giọng trả lời:
“Cũng trúng độc rồi, chẳng qua là bây giờ đã không sao, đoán chừng sắp tỉnh dậy rồi, cũng sẽ không có vấn đề gì nữa, nhưng nhất định là nguyên khí tổn hao nhiều.
Quản Phương Nghi đứng lên hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?
Vân Cơ nhìn xuống phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn không phản ứng, liền nói với nàng ta chuyện đã xảy ra.
Quản Phương Nghi sợ hết hồn hết vía. Ngưu Hữu Đạo xoay người, cũng lên tiếng:
“Đoán chừng nàng ấy nhanh chóng tỉnh lại thôi. Ngươi an bài một chút, lát nữa lại tìm cái cớ hợp, mang nàng ấy vào thành, đưa đến bên phía quận chúa đi.
Quản Phương Nghi yên lặng gật đầu, bỗng chần chờ hỏi:
“Quận chúa có thể nói là một nữ nhân thông tuệ, đột nhiên đưa Ngân nhi đến, ngài không sợ quận chúa phát hiện đầu mối gì sao?
Ngưu Hữu Đạo trả lời:
“Ngoại trừ bên quận chúa, cái đứa tham ăn này cũng không có chỗ để đi, tình huống trước mắt ta không thể mang nàng ta theo bên người. Còn có thể phát hiện đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566535/chuong-2103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.