Chương trước
Chương sau
Ngưu Hữu Đạo đầu tiên là vì Viên Cương, giờ này lại vì Thánh La Sát, bởi vì hai người này đều xem như người của Mao Lư Sơn Trang, đều xem như người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Mà nàng ta nghĩ tới, thân phận hiện giờ của bản thân mình cũng gần giống với hai người này.
Trải qua một số chuyện, nàng ta đại khái hiểu được, nếu đổi là nàng ta gặp nguy hiểm, Ngưu Hữu Đạo xem ra cũng sẽ tận lực đi cứu nàng ta....
Cái gì gọi là mạnh mẽ chống đỡ chứ? Một đám tu sĩ vây kín trong trấn nhỏ ngày hôm nay xem như kiến thức rồi. Ba người từ ba phương hướng đồng thời thi triển Thiên kiếm phù nhắm ngay Thánh La Sát vây vào giữa đánh tung. Thánh La Sát vung tay, vung cánh nhanh chóng đánh tan Thiên kiếm cương ảnh lao tới liên tiếp.
Vị trí chỗ Thánh La Sát đứng đã tạo thành một cái hố to hình bán cầu. Nàng ta đứng ngay giữa cái hố to thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu lớn, liều mạng chống đỡ.
“Thiên kiếm phù có hạn.
Tây Hải Đường nhắc nhở một tiếng.
Chấp sự của Phiêu Miễu Các chủ sự ở chỗ này đã dùng hết 2 tấm Thiên kiếm phù, lúc này đứng ngoài quan sát trận chiến, nghe vậy cười lạnh:
“Nhanh lên, ả ta đã sắp không chịu đựng nổi nữa. Lấy ra hết Thiên kiếm phù mà Vạn Thú Môn của ngươi có đây, chỉ cần diệt trừ được tên yêu nghiệt này, ngươi có thể yên tâm, dùng bao nhiêu Thiên kiếm phù, Phiêu Miễu Các đều một tấm trả cho ngươi không thiếu.
Thánh La Sát đích xác có dấu hiệu chịu không nổi rồi, trên tốc độ phản ứng đã chậm không ít, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, từ tốc độ phản ứng lúc đầu có thể chặn lại tất cả Thiên kiếm cương ảnh, đến bây giờ thỉnh thoảng bị Thiên kiếm cương ảnh đánh trúng. Tần suất bị đánh trúng càng ngày càng cao rồi, nhưng nhục thân quả thật cực kỳ cường hãn.
Thánh La Sát vào lúc này, miệng đầy máu tươi uông uông, giống như con thú bị nhốt mình đầy thương tích, trong tiếng hô lộ ra vô tận không cam lòng, muốn xông ra cái hố kia lại hữu tâm vô lực, cho dù xông về phương hướng nào, đều bị Lôi Đình Nhất Kích của Thiên kiếm cương ảnh chặn lại.
Trong mắt lộ ra tràn đầy ý vị vùng vẫy giãy chết, một đôi ngân sí lại hàng trăm hàng ngàn vết thương, giống 2 trang giấy rách nát từng chịu đựng bảo táp xâm nhập vậy, gần như chỉ còn lại khung xương, hơn nữa máu dầm dề.
Tốc độ phản kháng càng ngày càng chậm, trước sau hai đạo Thiên kiếm cương ảnh đồng thời đánh trúng trước ngực phía sau lưng, "Phốc!
Một ngụm máu tươi sặc ra, Thánh La Sát kìm lòng không đặng quỳ gối trong hố, song chưởng ôm đầu chịu đựng Thiên kiếm cương ảnh liên tiếp đánh tới.
Không ngăn được, chỉ còn lấy mạng đi chống đỡ, nghĩ rằng cái chết đã đến cuối cùng.
“Dừng tay!
Không trung đột nhiên có một tiếng quát chói tai truyền đến.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con phi cầm tọa kỵ đột nhiên đi tới bên trên trấn nhỏ, bay vòng quanh trên không, chính là Ngưu Hữu Đạo che dấu hình dáng cùng Lữ Vô Song tay áo bồng bềnh.
Ngưu Hữu Đạo hầu phía sau lưng nàng ta, sợ người khác nhìn thấu Lữ Vô Song có vấn đề, không dám dìu nàng, chỉ có thể ở dưới chân âm thầm thi pháp, ổn định lại hai chân của Lữ Vô Song, lúc này mới khiến nàng ta đứng vững vàng trên phi cầm tọa kỵ đang lượn vòng quanh.
Ngưu Hữu Đạo, ngoại trừ Tây Hải Đường, những người khác không nhận ra được, không biết hắn là ai.
Tây Hải Đường thấy qua bộ dạng dịch dung của hắn trước đó, vừa thấy liền biết người này cuối cùng vẫn chạy đến, dám lộ diện trước mặt mọi người.
Trong lòng còn không kịp lẩm bẩm, đã thấy rõ dung mạo của nữ tử cầm đầu ngạo nghễ mà đứng, lập tức thất kinh, hai mắt trừng lớn, trong lòng kinh hô, Lữ Vô Song?
Lữ Vô Song, hắn biết nàng ta, vì nguyên nhân Vạn Thú Môn canh chừng Điệp Mộng Huyễn Giới, Lữ Vô Song đã từng không chỉ một lần pháp giá đích thân tới qua Vạn Thú Môn, làm sao có thể không biết chứ.
Chỉ có điều, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Lữ Vô Song lại có thể cùng với Ngưu Hữu Đạo, cùng nhau xuất hiện ở đây, chuyện gì xảy ra?
Trong số tu sĩ có mặt ở đây, người thấy qua Lữ Vô Song đích xác rất ít. Vị Phiêu Miễu Các chấp sự chủ sự kia cũng gặp qua nàng rồi, giờ thấy nàng xuất hiện, cũng thất kinh, không khỏi liên tưởng đến sự việc lần trước bên trong Phiêu Miễu Các nhằm vào người của Vô Song Thánh Địa quét sạch.
Ngưu Hữu Đạo thấy được tình hình tuyệt cảnh đau khổ của Thánh La Sát hiện ra trong hố trên mặt đất, hắn khàn khàn cổ họng, lần nữa thi pháp gầm lên:
“Vô Song Thánh Tôn pháp giá đích thân tới, ra lệnh bọn ngươi dừng tay, không nghe thấy sao?
Nghe được câu "Vô Song Thánh Tôn pháp giá đích thân tới", cho dù là không nhận ra Lữ Vô Song, cho dù chưa từng thấy, cũng giật mình không nhỏ, mọi người theo bản năng nhìn chằm chằm về phía nữ nhân thần thái hờ hững bễ nghễ chúng sinh kia.
“Dừng tay!
Phiêu Miễu Các chấp sự kia hô lên nhanh chóng.
Ba người thi triển Thiên kiếm phù vây công Thánh La Sát lúc này tự dưng giải phóng mất năng lượng bàng bạc, nhấc lên cuồng phong gào thét lao đi bốn phía, trong nháy mắt đè diệt đi thế lửa khuếch tán ở bốn phía trấn nhỏ. Chỉ có điều gió thổi vừa qua, ngọn lửa bị tiêu diệt lại lần nữa tro tàn lại cháy, rất nhanh lại có xu thế cháy hừng hực.
Đám người cảnh giác Thánh La Sát trong hố, chỉ thấy nàng ta song chưởng không ngờ hợp với đầu, thân thể dường như đang run rẩy không có cách nào điều khiển.
An tĩnh rồi, Lữ Vô Song lên tiếng:
“Ai là chủ sự nơi này?
Vị chấp sự nọ vội vàng chắp tay nói:
“Phiêu Miễu Các Tống quốc ty chấp sự Trần Hám Khôi tham kiến Vô Song Thánh Tôn!
Thấy hắn lên tiếng xác nhận đích thật là Lữ Vô Song, một đám người dưới mặt đất lập tức nơm nớp lo sợ thấp thỏm, đều có chút ít sợ hãi.
Lữ Vô Song trên cao nhìn xuống, hờ hững nói:
“Khá quen đấy, bản tôn tựa như tại Vấn Thiên thành đã gặp qua ngươi, người của Nguyên bàn tử đúng không?
Thân là chấp sự phụ trách một quốc gia, há chỉ là khá quen, nàng ta là nhớ đấy, nhưng nàng đang cố ý làm dáng thôi.
Trần Hám Khôi vội nói:
“Thánh Tôn minh giám, thuộc hạ đích xác tại Vấn Thiên thành từng có gặp mặt một lần Thánh Tôn.
Lữ Vô Song:
“Truyền lệnh, tất cả mọi người thối lui ra khỏi nơi này ngoài ba mươi dặm.
“Cái này....
Trần Hám Khôi có chút do dự, liếc nhìn Thánh La Sát trong hố đã cận kề diệt vong, mắt thấy đã nhanh đắc thủ, hiện tại từ bỏ dường như cũng có chút không nói được.
Nói trắng ra là, hắn cũng không phải người của Vô Song Thánh Địa, thêm nữa giờ này thái độ của Thánh Cảnh và Phiêu Miễu Các đối với Vô Song Thánh Địa, hắn có chút khó có thể làm quyết định.
Lữ Vô Song lạnh lùng bồi thêm một câu:
“Cút! Người nào trái lệnh, chết!
“Dạ!
Trần Hám Khôi không thể không tuân lệnh. Sau khi hắn chắp tay lĩnh mệnh, phất tay hô lên một tiếng với mọi người:
“Rút lui!
Trước khi hắn đi, còn ngẩng đầu nhìn chỗ cao hơn trên bầu trời, phát hiện còn có một con phi cầm tọa kỵ đang lượn vòng ở địa phương cao hơn.
Một nhóm ngườ phí hết tâm tư chuẩn bị đã nửa ngày, lại bận rộn một hồi lâu, không dám nói thêm cái gì, cũng không dám biểu hiện ra điều gì bất mãn, cứ như vậy ủ rủ âu sầu đi nha.
Lúc họ bay khỏi, Tây Hải Đường thỉnh thoảng quay đầu lại, hiện tại cuối cùng hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo cái gọi là có nắm chắc là chuyện gì xảy ra, lại dời được Lữ Vô Song đến.
Khó trách, có Lữ Vô Song ra mặt đích xác không cần ra tay làm cái gì, không ra tay hiển lộ thuật pháp, đương nhiên cũng không sợ bại lộ.
Hắn hiện tại còn đang buồn bực Ngưu Hữu Đạo sao lại cùng Lữ Vô Song xen lẫn cùng nhau như thế, trên người của Ngưu Hữu Đạo đó rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật?
Ngưu Hữu Đạo nhìn theo một đám người rút lui, hắn nhìn chằm chằm Thánh La Sát trong hố từ từ buông lỏng ra song chưởng.
Thánh La Sát cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng ta phát ra một tiếng rít phẫn nộ hơn nữa thê lương về phía hắn "YAA.A.A.....".
“Đây là Thánh La Sát ư? Ngay cả Mục Liên Trạch và Trường Tôn Di đều chết hết trong tay nàng ta, không ngờ lại bị một đám tạp toái như vậy thu thập hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.