Cửa thành mở rộng ra, bốn người đi bộ vào trong thành, phát hiện bên trong thành một mảnh tiêu điều. Cái huyện thành lớn như vậy mà ngay cả một bóng người đều không thấy được, chỉ có chó lang run rẩy tìm thức ăn.
“Hả, huyện thành này sao thế?
Lữ Vô Song đội nón tre rũ xuống kỳ quái một tiếng.
Ba người khắc biết rõ tình hình lại không ngoài ý muốn. Dân chúng trong thành này hẳn là được sơ tán trước đó rồi.
Ngưu Hữu Đạo lo lắng bốn phía có người mai phục bị nhìn thấu đầu mối, nghiêng đầu một tiếng:
“Cho nàng ta im miệng lại!
Vân Cơ lập tức âm thầm ra tay, làm Lữ Vô Song biến thành không nói được gì.
Cử động lần này càng làm Lữ Vô Song kinh nghi, mặc dù không thể nói chuyện, ánh mắt phía sau khăn che mặt lại nhìn chung quanh.
“Đi xem một chút xem trong thành có tu sĩ mai phục hay không, tìm địa điểm thích hợp ẩn thân.
Ngưu Hữu Đạo lời ra khỏi miệng, Vân Cơ lập tức ném ưng lung vác trên lưng cho Viên Cương, lách vào một ngõ tắt bên trong, tìm tòi bốn phía chung quanh.
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương thì lại tựa như hầu ở hai bên của Lữ Vô Song, dọc theo đường chính trong thành một đường đi về phía trước.
Vân Cơ sau khi trở về báo cáo:
“Cơ bản không có ai, trong mấy căn nhà lụi bại phát hiện mấy lão nhân gia, hành động bất tiện, dường như là đơn độc không có ai quản.
Viên Cương lập tức nói:
“Nói cho ta biết vị trí đại khái.
Ngưu Hữu Đạo vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566526/chuong-2094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.