“Cho đến khi ngươi nguyện ý đáp ứng mà thôi. Nếu ngươi muốn quãng đời còn lại phải sống trong một nơi tối tăm không ánh mặt trời, ta sẽ cho ngươi vừa lòng.
Viên Cương:
“Nếu ta đáp ứng ngươi, ta còn đường sống sao?
Lữ Vô Song bảo đảm:
“Ta đáp ứng bảo đảm an toàn cho ngươi. Nếu ngươi không tin, ta cũng không còn cách nào, không ngại đánh cuộc một keo.
Viên Cương lại quay đầu nhìn về sa mạc, quả quyết nói:
- Được! Ta đáp ứng ngươi.
Lữ Vô Song ngẩn người, trên mặt dần dần có thần sắc hồ nghi. Nàng không tin đối phương có thể đáp ứng một cách thoải mái như vậy. Nàng vẫn còn nhớ lần trước hành hạ đối phương đến mức muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, đối phương vẫn không chịu mở miệng đáp ứng. Lần này sảng khoái như vậy, nàng không muốn nghi ngờ cũng khó khăn a:
“Thống khoái như vậy, sao ta có cảm giác không phải là ngươi a. Ngươi không đùa bỡn, dùng chiêu trò gì với ta đó chứ?
Viên Cương quay đầu, đưa mắt nhìn:
“Ta nói đáp ứng là đáp ứng, tuy nhiên ta có điều kiện.
Lữ Vô Song kêu “à” một tiếng. Đối phương dễ dàng chấp nhận không làm nàng yên tâm, đến khi nghe thấy có điều kiện trao đổi ngược lại yên tâm một chút:
“Nói ta nghe một chút.
Viên Cương liền mở lời:
“Ta có thể giúp ngươi, nhưng nhất định ngươi cũng phải giúp ta một chuyện, giúp ta giết Cố Viễn Đạt.
Lữ Vô Song nở nụ cười. Cái này đúng nha, không tiếc tánh mạng muốn giết người, đấy mới là hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566504/chuong-2072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.