Chương trước
Chương sau
Phụng Nguyên Sắc pháp chỉ mà đến, đối phương không dám thất lễ, ngay lập tức tìm được nhân viên quan trọng của phản quân bên kia, âm thầm tiến hành trao đổi, bí mật hiệp trợ, nhanh chóng sắp xếp sự tình xong xuôi, dễ dàng cho Quỷ Y bên này hành sự.
Đối với Thất Thánh khống chế thiên hạ mà nói, âm thầm vận dụng nhân lực làm chút chuyện cũng không sao.
Đại chiến mới vừa ngừng, ba thầy trò Quỷ Y muốn thừa dịp này đi tìm nhãn cầu cấy ghép thích hợp. Thi thể trì hoãn lâu không được, cần phải tranh thủ thời gian.
Nhan Bảo Như và Quách Mạn được Vô Tâm giữ lại, cho hai người trông nhà hộ viện.
Mặc dù bên này đã chào hỏi với người của Tiền trang, theo lý thuyết thì phía bên phản quân sẽ không có ai dám tự tiện xông vào tiểu viện này, tuy nhiên vẫn phải cho hai người ở lại để chuẩn bị phòng ngừa.
Gần khuya, đột nhiên có người của Phiêu Miễu các tới cửa bái phỏng. Chỉ có một chuyện, chính là trực tiếp dẫn Thiệu Liễu Nhi đi.
Đám người Hạo Chân cảm thấy bất an, không biết Phiêu Miễu các tại thời khắc Tề kinh đại biến này, đột nhiên mang Thiệu Liễu Nhi đi là có ý gì.
Hơn nữa trong lúc bận rộn dọn dẹp thi thể bên trong thành, Vô Tâm lại nhận được một phong thơ. Trong thơ đại ý là bảo hắn đừng rêu rao về sự việc Thiệu Liễu Nhi bị dẫn đi, nếu không sẽ chờ nhặt xác Thiệu Liễu Nhi đi, nói sẽ quay lại liên lạc với hắn.
Trong thư cứ luôn nhắc nhở rằng, nếu dám tiết lộ phong thanh thì kết quả là nhìn thấy thi thể của Thiệu Liễu Nhi.
Vứt bỏ chuyện bận bịu trong tay, Vô Tâm chạy đi ngay, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Quỷ Y và Vô Tướng.
Vô Tâm chạy về tiểu viện xác nhận tình huống...
Bóng đêm buông xuống. Trên đỉnh núi, Ngưu Hữu Đạo đứng chắp tay, nhìn ánh đèn đóm le lói nơi kinh thành Tề quốc phía xa xa.
Vân Cơ yên lặng ở bên bồi tiếp, nghe tiếng côn trùng kêu liên miên ở trong núi.
Ban đêm, khi bọn họ đến đây, phát hiện chiến sự đã kết thúc. Bốn phía trên thành tường kinh thành đã bị phản quân trấn giữ rất nghiêm mật, không tiện ra vào. Thêm nữa bên trong thành đang lục soát khắp nơi, người đeo mặt giả rất khó pha trộn qua mắt được.
Hai người đều không thích hợp bại lộ chân diện mục, nhất là Ngưu Hữu Đạo.
Không còn cách nào khác là để cho Vân Cơ xâm nhập vào thành, tìm được thám tử do Ngũ Lương Sơn bố trí tại Tề kinh, đề nghị hắn hỗ trợ tìm hiểu tình hình của Viên Cương.
Những việc khác… cứ chờ đấy.
Lúc nửa đêm, cuối cùng có một người bay vút tới, bái kiến Vân Cơ. Không thấy Ngưu Hữu Đạo, trước mắt Ngưu Hữu Đạo khi đang ở bên ngoài đóng vai là người hầu cho Vân Cơ.
Vân Cơ nói:
“Không cần khách sáo. Nói đi, có dò thăm được tin tức của Viên Cương hay không?
Người đến trả lời:
“Có tin tức, tìm được qua dò xét người quen trước kia có tiếp xúc ở trong phản quân. Viên gia của Mao Lư sơn trang hẳn là vào lúc phản quân đánh vào hoàng cung xuất hiện qua, từng kề vai chiến đấu qua cùng thống lĩnh cấm quân Hô Diên Uy...
Hắn nói tường tận tình hình thăm dò.
Vân Cơ liếc mắt phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn khẽ gật đầu, lúc này phất tay nói với người tới:
“Tốt, biết rồi. Ngươi cực khổ a, đi về trước đi, có chuyện sẽ liên lạc với ngươi.
“Vâng.
Người đến nhanh chóng rời đi.
Sau khi tiễn người đã đi xa, Vân Cơ thở dài:
“Phán đoán của ngươi không sai, nhìn hình dung bộ dạng, còn có vẻ sức lực ngu xuẩn, ngoại trừ Hầu Tử sẽ không có ai khác. Quả nhiên Hầu Tử đến bên này rồi, không ngờ lại bị chém đứt cánh tay. Người này không khỏi quá lỗ m ãng a.
“Hừ. Mất đi cánh tay là ít, có thể giữ được cái mạng cũng không tệ rồi.
Rõ ràng là Ngưu Hữu Đạo đang cắn răng nghiến lợi mà nói, lòng đầy hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Vân Cơ hồ nghi:
“Tên lính cứu người của Viên Cương kia là người nào?
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, đáp:
“Còn có thể là ai chứ? Ai có thể ở trong một đám thái thượng trưởng lão của ba đại phái Vệ quốc của phản quân cứu người dễ dàng như vậy. Tám chín phần chính là bản thân Lữ Vô Song rồi. Ngoại trừ nàng ta, ta không nghĩ ra có cao thủ nào còn có thể xuất thủ đúng trong lúc này.
Trong ánh mắt của Vân Cơ chợt hiện lên nét sầu lo. Quả nhiên là sợ cái gì sẽ gặp cái đó. Nếu đúng là Lữ Vô Song thì thật phiền toái rồi, lên tiếng hỏi:
“Nếu người rơi vào tay của Lữ Vô Song, muốn lấy người ra giống như lần trước sợ là không có khả năng rồi. Không có bằng chứng, người ta không thừa nhận bắt người, ai có thể làm gì?
Ngưu Hữu Đạo hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Đi.
Vân Cơ nghi ngờ:
“Đi đâu?
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói:
“Nàng ta tìm Viên Cương còn có thể vì cái gì, hẳn là đi Vô Biên sa mạc.
Rất nhanh, một con phi cầm tọa kỵ từ sâu trong núi bay lên không. Hai người giá phi cầm tọa kỵ thừa dịp trăng sáng mà đi...
Phản quân đang chỉnh đốn lại trật tự nơi kinh thành, cũng lần nữa chỉnh đốn phòng thủ thành phố. Họ chuẩn bị suốt cả đêm, chuẩn bị ứng đối với đội ngũ bình định đến đây.
Vô Tâm và Nhan Bảo Như đi tới trên tường thành một cách dễ dàng, nghĩ đến danh nghĩa làm việc cho Nguyên Sắc, được một vị nhân viên của Tiền trang âm thầm hiệp trợ, quân phòng thủ và tu sĩ giữ thành thả hai người ra khỏi thành. Nhan Bảo Như cầm lấy tay của Vô Tâm rồi bay ra khỏi thành, độn vào trong bóng đêm mịt mờ.
Thôn trang cách mười mấy dặm ở ngoài thành, đối mặt với chiến sự sớm đã người không phòng trống, dân chúng đều chạy mất đi tránh nạn.
Nơi cửa thôn có người xuất hiện, ngăn cản Nhan Bảo Như lại, bảo Nhan bảo chờ tại đây, chỉ cho một mình Vô Tâm đi vào thôn.
Nhan Bảo Như có phần lo lắng, Vô Tâm lại tỏ ý để nàng ở lại.
Sau đó có người đưa Vô Tâm tiến vào thôn, dẫn Vô Tâm vào căn nhà lớn nhất dân cư trong thôn.
Dưới ánh đèn trong phòng, một người đang tĩnh tọa bên cạnh bàn, nhìn Vô Tâm bước vào cửa và nở nụ cười:
“Chậc chậc…, không ngờ đã đến thật rồi.
Vô Tâm mặt mày căng thẳng, nói:
“Rốt cuộc các ngươi là ai?
Người an tọa mỉm cười trả lời:
“Không nhận ra cũng rất bình thường, đổi lại bình thường, ta không phải là người mà ngươi nói gặp là có thể gặp được. Ta tự giới thiệu về mình một chút, nguyên các chủ của Vô Biên các “Lam Minh.
Vô Tâm đột nhiên co rụt đồng tử, kinh ngạc, càng trở nên không hiểu:
“Vì sao Lam tiên sinh muốn bắt Vương Phi đi?
“Một nhân vật nhỏ như ngươi đương nhiên sẽ không hiểu rõ người chúng ta làm việc như thế nào. Có những việc không cần biết quá nhiều. Ngươi chỉ cần làm theo là được...
Lam Minh đứng dậy, đi tới bên cạnh Vô Tâm, rỉ tai lẩm bẩm một hồi.
Trên mặt của Vô Tâm dần dần hiển lộ thần sắc kinh động...
Nhan Bảo Như được người giám thị ở cửa thôn, sau khi nhìn thấy Vô Tâm bình yên trở về thì nhẹ nhàng thở ra, tiến lên đón người, hỏi:
“Tiên sinh, không sao chứ?
Vô Tâm lắc lắc đầu:
“Không sao, đi thôi.
Nhan Bảo Như lại theo hắn trở lại kinh thành, về lại chỗ cũ, có người của tiền trang phụ trách tiếp ứng. Sau khi tiếp ứng hai người vào thành xong xuôi, hai bên liền phân cách ra.
Về tới tiểu viện, thấy Hạo Chân đang chờ đợi trong lo âu, Vô Tâm tiến lên an ủi:
“Vương gia yên tâm, ta đã giúp Vương gia xác nhận qua. Vương Phi tạm thời không sao, chỉ là Phiêu Miễu các muốn tìm nàng ta xác nhận một số chuyện, sau này sẽ đưa nàng trở về.
Hạo Chân không hiểu:
“Nàng có thể có chuyện gì đáng giá để Phiêu Miễu các phải “thỉnh” người chứ?
Vô Tâm đáp:
“Đợi Vương Phi quay về tự nhiên sẽ biết. Vương gia, Phiêu Miễu các làm việc quy củ hẳn ngài đã biết. Ngài không nên nói lung tung, nếu không sẽ gây phiền phức a.
Hạo Chân đành bất đắc dĩ gật đầu:
“Hiểu rồi, hiểu rồi...
Vô Tâm cứ thế mà tiến vào phía sau dược phòng.
Quỷ Y đang ở trong dược phòng chuyển một số dược vật, nhìn thấy Vô Tâm yên lặng tới gần, liếc mắt nói:
“Lén lút đi đâu, làm gì đó?
Trước đó Vô Tâm gạt hắn không dám nói, bởi vì đối phương khai báo, sợ Thiệu Liễu Nhi sẽ xảy ra chuyện. Nhưng lúc này lại không thể không nói rồi, bởi vì cần sự trợ giúp của sư phụ:
“Sư phụ, Thiệu Liễu Nhi bị người bắt đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.