Chương trước
Chương sau
Hạo Vân Đồ chuyển hướng nhìn sang ba đại phái chưởng môn:
“Phía ngoài tiếng giết từng trận, cung thành sắp bị công phá, mang không đi trẫm đều xử lý, phải đi thì sớm làm đi.
Ba vị chưởng môn nhìn những thi thể dưới bậc thang, ngày hôm nay xem như đã kiến thức được vị đế vương lãnh khốc vô tình này.
Vũ Văn Yên giơ tay lên có vẻ ngỏ ý:
“Bệ hạ ngồi chung một con kỵ cùng theo ta đi, ta hộ giá cho bệ hạ.
Hạo Vân Đồ lắc đầu:
“Trẫm đi hoặc không đi, đã không có ý nghĩa. Tề quốc đến mức như thế này, trẫm khó mà tránh tội. Nếu trẫm dám ngồi thiên hạ này, thì cũng dám cùng các tướng sĩ huyết chiến đến cùng, thủ vệ thiên hạ Tề quốc.
Bỗng nhìn về phía Hạo Hồng:
“Ngươi muốn làm hoàng đế Tề quốc? Ta cho ngươi cơ hội. Nếu ta đi vậy ngươi ở lại. Nếu ngươi dám ở lại huyết chiến cùng các tướng sĩ đến phút cuối cùng, ngay lúc này trẫm sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi.
Bắc Huyền thở dài:
“Bệ hạ, việc đã đến nước này, ân oán giữa phụ tử không ngại tạm thời buông xuống, trước tiên đi Thượng tướng quân bên kia rồi nói sau.
Hạo Vân Đồ nhìn chằm chằm Hạo Hồng:
“Hắn dám để cho trẫm đi không? Nếu trẫm và hắn cùng đi với nhau, ý chỉ đầu tiên của trẫm chính là lệnh cho Thượng tướng quân xử tử hắn. Hạo Hồng, trẫm cho ngươi lựa chọn, phụ tử chúng ta đi cùng nhau, hay là phụ tử ta có một người ở lại?
Nơi trái cổ của Hạo Hồng run run, sắc mặt khó coi. Tất cả mọi người đều nhìn xem phản ứng của hắn.
Thấy hắn im lặng chậm chạp, Hạo Vân Đồ thất vọng, thật sự thất vọng rồi. Hắn căn bản không có ý định ly khai, nói như vậy chỉ là muốn xem phản ứng của Hạo Hồng một chút mà thôi. Hắn muốn cho Hạo Hồng một cơ hội.
Nói trước mặt nhiều người như vậy, Hạo Hồng lại phản ứng như thế. Hạo Vân Đồ quá mức thất vọng!
Hạo Vân Đồ không dây dưa với hắn nữa, quay sang nói với ba đại phái chưởng môn:
“Dẫn hai mẫu tử đi đi. Trẫm ở lại đây, đến lúc đó tránh khỏi làm khó cho tướng quân.
Ba vị chưởng môn đưa mắt nhìn nhau.
Hạo Vân Đồ tiếp lời:
“Trước khi chia tay, với thân phận của hoàng đế Tề quốc, trẫm ban cho ba vị chưởng môn một ý chỉ sau cùng, cũng xin thay mặt chuyển cho Thượng tướng quân.
Tam Thiên Lý nói:
“Bệ hạ cứ nói đừng ngại.
Hạo Vân Đồ:
“Ý chỉ sau cùng của trẫm, truyền ba đại phái và Thượng tướng quân phế đi thái tử và hoàng hậu ngay tức khắc, con cháu nối dòng cũng bị giáng thành tạp dịch theo quân. Tại Tề quốc, hai mẫu tử bọn họ còn thì Tề quốc vong. Hai mẫu tử không được sống tạm, xử tử.
Mẫu tử Hạo Hồng cả kinh thất sắc, hoàng hậu hô to bi thiết:
“Bệ hạ.
Vũ Văn Yên nhìn phản ứng của hai mẫu tử trong giây lát, cười khổ nói:
“Nước không thể một ngày không có vua, như vậy có phải là hơi quá… hay không?
Hạo Vân Đồ nói:
“Trẫm thấy không có hoàng tử lâm triều nào ở đây, xem ra có người còn sống. Ba đại phái và Thượng tướng quân có thể chọn một người ưu tú tôn sùng quân thượng. Bất tất câu nệ.
Ba vị chưởng môn nhìn nhau, cuối cùng thống nhất ý kiến. Bọn họ cùng chắp tay nói:
“Tuân chỉ.
Thấy ba vị không ngờ lại tuân chỉ đáp ứng, Hạo Hồng hít thở dồn dập, gương mặt lộ vẻ sầu thảm. Tại sao lại như vậy? Thật khó có thể tin. Nơi này rõ ràng là hắn đã nắm quyền, phụ hoàng đã bị đoạt quyền giam lỏng. Tại sao vừa lộ diện, trong nháy mắt thế cục đã đảo lộn?
Hắn không biết biểu hiện vừa rồi của hắn đã khiến cho ba đại phái chưởng môn chán ngấy rồi.
Nói cách khác, đùa với thủ đoạn đế vương thì hắn không phải là đối thủ của Hạo Vân Đồ. Hạo Vân Đồ và ba đại phái chu toàn đã bao nhiêu năm? Chính là muốn cho ba đại phái nhìn xem Hạo Hồng có xứng làm hoàng đế Tề quốc hay không, trong khoảnh khắc thuận lợi bức Hạo Hồng rơi vào tuyệt cảnh.
“Ngươi cứ giết ta luôn đi!
Hạo Hồng chợt quát lớn lên, không ngờ lại xông tới Hạo Vân Đồ.
“Không được vô lễ.
Vũ Văn Yên đưa tay gẩy một cái, Hạo Hồng lảo đảo lui về sau. Vũ Văn Yên lại phất tay thoáng tỏ ý, lập tức có hai gã đệ tử Thiên Hỏa giáo áp giải Hạo Hồng đi.
Hoàng hậu càng chán nản ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt gợn sóng.
Động tĩnh tấn công ở bên ngoài đã lớn dần, nhưng nhìn thấy ngoài đường phố quân phòng thủ đã có vẻ thất thủ toàn diện. Hạo Vân Đồ nghiêng tai lắng nghe, phất tay nói:
“Đi nhanh.
Ba đại phái chưởng môn nhìn nhau, cùng nhau chắp tay trước Hạo Vân Đồ.
Sự tình đến bước này, phế bỏ thái tử, bọn họ cũng không nguyện ý lại dẫn Hạo Vân Đồ đi theo.
Dẫn theo thì Hô Diên Vô Hận bên kia phải làm sao bây giờ? Hô Diên Vô Hận lại muốn tuân theo lời Hạo Vân Đồ làm hoàng đế, khiến cho ba vị này làm sao chịu nổi? Lúc trước chính ba người bọn họ muốn phế Hạo Vân Đồ, hiện tại lại khôi phục quyền thế địa vị của Hạo Vân Đồ. Đây chẳng phải cục diện náo loạn thành như vậy đều do lỗi của bọn họ?
Nếu bản thân Hạo Vân Đồ nguyện ý ở lại đây, ngược lại bọn họ cũng nguyện ý biết thời biết thế, thành toàn cho Hạo Vân Đồ, vừa có thể miễn cho để cho mình khó xử.
Tam Thiên Lý nói một tiếng:
“Đi thôi.
Lại lần nữa chính mắt chứng kiến tình cảnh mẫu hậu và ca ca bị phế, Hạo Thanh Thanh yên lặng rơi lệ, chợt lên tiếng:
“Ta không đi, ta ở lại hộ giá cho phụ hoàng.
Mọi người ngẩn ra, Bùi Tam nương đang ôm hài tử còn mang tả lót ở trong điện, hiện thân nói:
“Công chúa, người không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho hài tử a.
Hạo Thanh Thanh nghẹn ngào lắc đầu:
“Tam nương, giúp ta chăm sóc hài tử cho tốt, giúp ta đem con của ta và con của hai vị ca ca của Hô Diên gia đưa đến trước mặt gia gia của bọn họ.
Bùi Tam nương cuống lên:
“Công chúa, bây giờ không phải là lúc người bốc đồng.
Hạo Vân Đồ cũng trầm giọng nói:
“Thanh Thanh, có lời này của con, phụ hoàng đã thấy đủ rồi. Đi, lập tức đi ngay.
Trước thái độ của nữ nhi, hiển nhiên đối với những người bị xử tử dưới kia có chút không giống nhau. Dĩ nhiên, cũng có bởi vì nàng còn là con dâu của Hô Diên gia.
Hạo Thanh Thanh khóc rống nói:
“Làm sao con có thể đi được chứ? Để cho con trơ mắt nhìn mẫu hậu và huynh trưởng làm tạp dịch sao? Để cho con trơ mắt nhìn mẫu hậu và huynh trưởng bị xử tử sao? Để con vứt bỏ cha mình không quan tâm sao? Phụ hoàng, người nói cho con biết, con nên làm gì bây giờ?
Vẻ mặt của Hạo Vân Đồ căng thẳng, nhìn nữ nhi mình sủng ái nhất, không biết vị nữ nhi chưa bao giờ bị đả kích này gần đây có làm sao đối mặt với quá nhiều chuyện như vậy, hiện giờ sợ là có rất nhiều đau khổ rồi.
Hạo Thanh Thanh giơ tay lên lau nước mắt, quay đầu lại nhìn Hô Diên Uy:
“Ngu ngốc. Mang nữ nhi đi. Sau này nếu để cho nữ nhi bị ủy khuất gì, ta thành quỷ cũng không bỏ qua ngươi.
Luôn luôn ở bên cạnh tựa như ngốc tử, rốt cuộc Hô Diên Uy đã có phản ứng, mặt cười thảm:
“Đi? Ta đi cái rắm a. Phụ thân hạ quân lệnh với ta, lệnh cho ta bảo hộ bệ hạ cho tốt. Nếu không thể dẫn bệ hạ còn sống rời đi, thì ta cũng đừng mong sống sót trở về. Ta tưởng rằng vấn đề không lớn, nào biết các ngươi phiền toái như vậy. Mẹ nó chứ ta đã lập quân lệnh trạng trả lời cho phụ thân rồi, vỗ ngực bảo đảm đấy, quân lệnh trạng, ngươi có biết nó là cái vật gì không hả?
Tiếp đó lại quay đầu nhìn theo hướng tiếng chém giết truyền đến, gia tướng Hô Diên gia đang tắm máu chém giết, khiến hắn làm sao chạy trốn một mình được?
Mọi người đều không nói nên lời. Ba đại phái chưởng môn mặt đen lại, ai cũng có thể không dẫn đi, vị này không đi sao được. Ba con trai của Hô Diên Vô Hận có thể chỉ còn lại một người này, vứt bỏ người này mà chạy, quay đầu lại không thể đối đáp sao với Hô Diên Vô Hận.
Vũ Văn Yên lên tiếng:
“Đại thống lĩnh không nên ồn ào, chúng ta cùng đi ngay lập tức. Thượng tướng quân bên kia có nói chúng ta giúp cho ngươi.
Hô Diên Uy cười khổ:
“Vũ Văn chưởng môn, thật ra ngươi nói đơn giản, ta lập quân lệnh trạng, xem ra các ngươi có nghe nói qua quân pháp của cha ta. Tuyệt đối không làm việc thiên tư tình, thêm nữa vứt bỏ nhiều gia tướng chạy trốn như vậy, chắc chắn sẽ chém ta. Nếu không, các ngươi cũng dẫn bệ hạ đi a?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.