Chương trước
Chương sau
Đây chính là ỷ vào binh quyền giá không triều đình cùng mình hay là sao? Quân lệnh lấn át ý chỉ triều đình, quân lệnh còn có tác dụng so với ý chỉ triều đình, hắn còn chính nhiếp cái quỷ gì.
Đáng sợ nhất là, Cấm Vệ quân hộ vệ an toàn cho hắn cũng nằm trong tay Hô Diên gia. Bây giờ giải trừ chức vụ thống lĩnh cấm quân của Hô Diên cũng không được, không giải trừ cũng không được, không gì khác hơn là ban thưởng cho Hô Diên Uy, đồng thời cho mẫu hậu thường xuyên về Hô Diên gia với danh nghĩa thăm nom con gái và cháu ngoại, thường tìm Hô Diên Uy để tâm sự.
Từ xưa đến nay, những bậc đế vương đều kiêng kỵ đối với đại tướng cầm binh quyền, đơn giản là như thế.
Có thể làm như thế nào đây? Lúc này không dám làm gì.
Hạo Hồng chỉ có thể tìm tới ba đại phái. Nhưng bản thân ba đại phái nhất thời cũng không đề xuất được chủ ý của mình, đối mặt trước thế cục cũng rối tung rối mù, thái độ có chút lập lờ nước đôi.
Trong mắt thế nhân, đây hẳn là Hô Diên Vô Hận nổi giận rồi, là muốn báo mối thù giết con đây.
Nhưng hiệu quả đã rõ ràng, Hô Diên Vô Hận đến đây vì thù oán riêng, coi thường triều đình, chạm đến kẻ nổi điên thì đều bị diệt môn, ngay cả triều đình cũng không thể ước thúc, quy tắc trò chơi đã vô dụng đối với Hô Diên Vô Hận rồi, biểu hiện thái độ bằng mặt mà không bằng lòng, ai mà không sợ?
Trong lúc nhất thời, quân lệnh đi đến đâu cũng được chấp hành một cách thận trọng dè dặt. Trong một thời gian ngắn không ngờ đã kiếm ra hai mươi vạn nhân mã, cố làm lì đưa đầu chịu trận tiến lên nghênh đón giao chiến cùng phản quân Cố Viễn Đạt.
Nhưng đi được đến bước này, nội bộ Tề quốc đã bị hàng trăm hàng ngàn vết thương. Đất nước đã không còn là đất nước, đích thật là đại thế đã mất.
Tình huống trước mắt không ổn, có không biết bao nhiêu người ngầm thông giao cùng Tấn quốc. Rất nhiều người đã chủ động chịu cho Tấn quốc nắm thóp, biểu lộ cho thành ý đầu hàng của mình.
Bị Hô Diên Vô Hận làm như vậy, cũng không dám phản công khai, nhân mã Tấn quốc nước ở xa không cứu được lửa gần, hiện tại ai nhảy ra ngoài chính là muốn chết.
Cho dù tập kết cùng một chỗ, cũng không dám đi chiến cùng Hô Diên Vô Hận, vậy coi như bức bách Tấn quốc cũng vô dụng mà thôi.
Chỉ có thể âm thầm làm tay chân, vì thế nhân mã chắp vá nhiều lần bị bại vào tay của phản quân Cố Viễn Đạt.
Bất quá ít nhiều vẫn làm trì trệ tốc độ hành quân của Cố Viễn Đạt, tranh thủ chút ít thời gian cho viện quân Tề quân và quân Tần chạy tới.
Ba đại phái Tề quốc vừa thấy, ah! Phát hiện Hô Diên Vô Hận xử lý rất hữu hiệu. Cục diện đã tới bước này đâu còn quản triều đình chết sống cái gì nữa, đối mặt trước thuyết pháp của triều đình càng trở nên lập lờ nước đôi rồi.
Đối mặt trước trạng thái bất lợi của phản quân cản trở, Hô Diên Vô Hận không phải là người ngu. Mấy chuyện mờ ám trên chiến trường kia, hắn vừa nhìn đã hiểu ngay. Tuy nhiên thế cục như vậy, hắn cũng không chọc thủng trở mặt, nếu vạch mặt hoàn toàn, e rằng những người kia không công nhiên phản loạn cũng không được.
Nếu đã có một đám người chơi đùa như vậy, hắn cũng không cần khách khí. Đại quân trải qua châu phủ nào, nhất loạt mở ngân quỷ cướp đoạt kho lương thực, muốn ép hết lấy hết lương thực của một ít người cất riêng ra.
Muốn che giấu thực cũng vô dụng, giao lương thực hay là giao cái đầu của mình. Hoặc là dứt khoát khởi binh tạo phản, tùy tiện cho các ngươi lựa chọn, không miễn cưỡng chút nào.
Quy định trong kỳ hạn giao ra lương thực theo quy định, miễn cho khỏi chết. Không có đủ lương thực, các ngươi có muốn phản như thế nào thì phản như thế ấy?!
Không nộp lương thực, nguyện ý giao cái đầu vậy, dĩ nhiên là dễ nói rồi.
Nguyện ý khởi binh tạo phản? Cứ việc làm đi, luôn sẵn sàng tiếp đón.
Muốn chạy? Quân đội thám tử không phải là ăn chay, tốc độ tập kích của kỵ binh dũng mãnh cũng tạm được, trên tay còn có một số lượng lớn tu sĩ có thể dùng.
Huống chi, tu sĩ của ba đại phái Tề quốc trấn giữ các nơi vẫn hợp khá tốt.
Hô Diên Vô Hận xuất thân từ cầm binh tác chiến, không ỷ vào việc đánh không chuẩn bị, trước khi động thủ đã cho tu sĩ các nơi sớm hợp trước. Ví dụ như trước đó khống chế gia quyến của một số người. Chờ đến hắn vừa động thủ, các nơi đều bị náo loạn trở tay không kịp, không nghĩ tới Hô Diên Vô Hận dám như thế làm.
Thượng tướng quân bắt đầu không giảng đạo lý, vậy các bên liên quan cũng không nói đạo lý, nguyện ý giao cái đầu và dám tạo phản trước mặt đại quân Thượng tướng quân, không có một người nào, chỉ có biện pháp giao nộp lương thực ra.
Một số lương thực thuộc sản nghiệp dự trữ của quan lớn trong triều, đã bị Hô Diên Vô Hận trực tiếp phái binh tịch thu, với cái tên mỹ miều là “hiến tặng”, nói sau này triều đình sẽ trả.
Trước đó phái nhân viên điệp báo đi điều tra, xem ngươi có người nào đỡ lưng trong triều, một khi phát hiện có lương thực liền trực tiếp phái binh đánh tới ép phải quyên góp. Ngay cả người của Lương thừa tướng cũng giết, đâu còn quản những người khác a.
Tóm lại, Hô Diên Vô Hận chỉ muốn xoay xở quân lương trong thời gian ngắn nhất, nhằm duy trì sự tồn tại lâu dài cho đại quân.
Đây thật ra không khác gì là cướp bóc. Nhưng Hô Diên Vô Hận cũng không còn cách nào, thông qua con đường gom góp lương thảo theo cách bình thường, từ trên xuống dưới nơi nơi đều than khổ than nghèo, bày khó khăn.
Thủ đô sắp bị tiêu diệt rồi, nếu mọi người còn khó khăn, vậy Hô Diên Vô Hận không làm gì khác hơn là tự mình động thủ để giải quyết khó khăn.
Trên triều đình Tề quốc người người oán trách, công kích Hô Diên Vô Hận như nước thủy triều. Tuy nhiên chỉ là chinh phạt ngoài miệng, còn thực tế không hề có biện pháp nào đối với Hô Diên Vô Hận.
Vốn ba đại phái còn có thể áp chế ngăn lại Hô Diên Vô Hận, nhưng giờ này ba đại phái cũng bắt đầu giả chết rồi. Đây rõ ràng là ngầm cho phép Hô Diên Vô Hận làm như vậy.
Sau khi thấy rõ sự mờ ám của đội ngũ chư hầu ngăn trở phản quân, Hô Diên Vô Hận cũng hành quân với tốc độ chậm lại, thậm chí phương thức hành quân khiến cho người ta cũng không hiểu rồi.
Đại quân bắt đầu hối hả ngược xuôi, không đường đường chính chính tiến tới kinh thành.
Nói trắng ra là đang quyết tâm kiếm lương thực, đại quân xuất ra bốn phía nhằm kiếm tìm lương thực.
Đây là phương thức cướp bóc có quy mô tổ chức, còn được phân công xác định rõ ràng, còn có thám tử đi điều tra, thật sự lợi hại hơn rất nhiều so với giặc cướp bình thường.
quân Tấn, trung xu nơi tiền tuyến, Cao Phẩm ngồi im trong đường, cầm tin tức trong tay mà xem, yên lặng đã lâu.
Khí Vân Tông trưởng lão trầm giọng nói:
“Hô Diên Vô Hận đang làm trò gì thế?
Cao Phẩm hít sâu một hơi, đáp:
“Còn phải nói sao. Hắn đang dự trữ một lượng lớn lương thảo, đang chuẩn bị cho chiến đấu kéo dài.
Khí Vân Tông trưởng lão hừ hừ nói:
“Hắn thật có thể, thân đường đường là Tề quốc Thượng tướng quân, không ngờ lại tung binh cướp bóc tranh giành lương thực trong đất nước của mình. Không, không phải là tung binh tranh giành lương thực, mà là tự mình chỉ huy mấy triệu đại quân cướp bóc lương thực.
Cao Phẩm thả tin tức trên tay xuống, tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói:
“Nghe nói trước đó hắn tấu lên triều đình Tề quốc, tự xin tạ tội, tự nói tội không thể tha. Tội không thể tha... Tội không thể tha... Bây giờ ta có thể hiểu một cách đại khái rằng hắn có ý gì, thật đúng là tội không thể tha.
“Báo.
Một tướng sải bước đi vào, gấp giọng báo cáo:
“Đại soái, quân Tần cũng rút lui toàn diện về đất Tề quốc. Theo thám tử báo, quân Tần đã phái ra mấy đạo nhân mã đi tới gần các châu phủ để cướp bóc lương thực.
“Cái gì?
Cao Phẩm thất kinh, quát:
“Dò xét lại lần nữa đi!
Không cần dò xét nữa. Đích xác là quân Tần đã rút lui, cũng đích xác là đi cướp bóc lương thực rồi.
Hô Diên Vô Hận nhận ra mưu đồ của Cao Phẩm, đã truyền tin cáo tri cho La Chiếu, khiến La Chiếu cũng chỉ huy đại quân rút lui, và đi cướp bóc lương thực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.