Chương trước
Chương sau
Vũ Văn Yên:
“Hạo Chân là một lựa chọn tốt, nhưng ngươi đừng quên bây giờ là thời gian chiến tranh, binh quyền là quan trọng nhất.
Bắc Huyền:
“Giải thích thế nào?
Vũ Văn Yên:
“Bây giờ đối mặt với kẻ thù bên ngoài phải trông cậy vào Hô Diên Vô Hận rồi. Các người đừng quên, hắn là thân gia của bệ hạ, con của hắn là con rể của Hoàng hậu.
Bắc Huyền nhíu mày:
“Ý của ngươi là hướng vào Ngọc Vương Hạo Hồng?
Vũ Văn Yên:
“Nếu chọn Anh Vương Hạo Chân, tương lai Hạo Chân có thể chịu được tai họa ngầm Hạo Hồng kia sao? Hô Diên Vô Hận có thể không lo lắng tới hay sao? Hắn có thể không lo tương lai sẽ bị thanh toán hay sao? Hô Diên Vô Hận nắm binh quyền trong tay, chọn người một nhà của hắn chí ít sẽ không cần phải lo tính mạng của thân gia, cho nên hắn không đến mức sẽ làm xằng bậy. Chọn Anh Vương Hạo Chân thì Hô Diên Vô Hận sẽ làm ra cái gì sợ rằng khó có thể dự liệu được.
“Còn nữa, sau khi Kim Vương Hạo Khải nghịch phản, Ngọc Vương Hạo Hồng chính là con trai trưởng, không ít triều thần bình thường đã có ý bất công. Chọn Hạo Hồng coi như là danh chính ngôn thuận, chí ít sự phản đối trong triều sẽ không lớn, cộng thêm sau lưng của hắn có Hô Diên Vô Hận tay nắm binh quyền thì sẽ càng có thể ổn định lòng người, có thể được trên dưới Tề quốc ủng hộ!
“Nhị vị, lần này gắng ổn thỏa đi!
Tam Thiên Lý cùng Bắc Huyền hơi cân nhắc, sau đó khẽ gật đầu, cùng nhau đi tìm Ngọc Vương Hạo Hồng.
Còn những hoàng tử khác, ở ải này cũng bởi vì phía sau thiếu một người tay nắm binh quyền ủng hộ nên mộng đẹp trong chốc lát đã tan thành ảo ảnh.
Đứng ở cửa tẩm cư điện, Bộ Tầm đứng lặng ở đó nhìn ba vị chưởng môn rời đi, vẻ mặt dị thường phức tạp.
Chuyện của Hạo Vân Đồ ông ta biết rõ nhất, vì muốn tỏ ra cơ thể mình hoàn hảo, trước đó chịu đựng áp lực nội – ngoại ngã xuống hai lần, Hạo Vân Đồ thậm chí còn bảo không được để lộ ra ngoài, không cho người của tam đại phái kiểm tra thân thể.
Ngày bình thường, Hạo Vân Đồ còn giả bộ hai, ba ngày ngự một nữ nhân, để chứng minh cơ thể mình còn rất tốt.
Nhưng lần này Hạo Vân Đồ ngã ở nơi nổi bật trong cung điện, cuối cùng làm kinh động tới chưởng môn của tam đại phái.
Nhìn tình hình ba vị chưởng môn rời đi còn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Bộ Tầm vẫy tay gọi một người trong Hiệu Sự Đài, thấp giọng nói:
“Phái người theo dõi chưởng môn của tam đại phái, nếu có tình huống gì mới thì phải báo cáo đúng lúc...
Ngọc Vương phủ, chưởng môn của tam đại phái đột nhiên đồng thời điều khiển pháp thân tới khiến Ngọc Vương Hạo Hồng cảm thấy khá ngoài ý muốn, mau chóng ra ngoài bái kiến.
Chưởng môn của tam đại phái cũng không nhiều lời, mang tấu chương phản quân tới ném vào mặt Hào Hồng, hỏi hắn chuẩn bị làm thế nào bây giờ.
Cố Viễn Đạt lại dám làm phản? Sau khi Hạo Hồng xem thì kinh hãi, nhưng ngoài ý muốn hơn là chưởng môn của tam đại phái lại cùng nhau chạy tới hỏi mình việc này.
Nghĩ đến mật báo ở trong cung, nói thân thể của phụ hoàng hiện giờ dường như đã xuất hiện vấn đề thì lập tức đoán được chút gì đó, trong lòng âm thầm phấn chấn.
Biểu hiện bề ngoài cũng không dám lộ ra chút đầu mối nào, sau khi hơi cân nhắc thì cẩn thận đáp lời, nói rõ công việc bình định. Lừa bịp một vài đại thần có kinh nghiệm già dặn trong triều e rằng hắn sẽ không làm được, nhưng việc ứng phó với chưởng môn của tam đại phái vẫn dư sức.
Ba vị chưởng môn nghe xong không tỏ thái độ gì, Vũ Văn Yên hỏi:
“Bên này điều động nhân mã, Hô Diên Vô Hận ở tiền tuyến sẽ không có ý kiến gì chứ?
Hạo Hồng nhất thời nghiêm nghị, ngôn từ chính nghĩa nói:
“Bình định há có thể có thành kiến! Ba vị chưởng môn cứ yên tâm đi, ta là thân thích của Thượng tướng quân, thường âm thầm trao đổi với nhau, nếu Thượng tướng quân có ý kiến gì thì bản vương sẽ tự mình đưa tin trấn an, nhất định không có việc gì!
Ba vị chưởng môn nhìn nhau, không nói hai lời, lập tức bảo Hạo Hồng đưa tin triệu tập đại thần trong triều chạy suốt đêm tới Ngọc Vương phủ nghị sự, thương nghị công việc bình định quân phản bội. Chưởng môn tam đại phái muốn đích thân làm chỗ dựa cho Hạo Hồng ở hiện trường...
Trời còn chưa sáng, Anh Vương Hạo Chân còn đang ôm Thiệu Liễu Nhi ngủ ở trong phòng thì đột nhiên bị một tiếng đập cửa gấp gáp làm tỉnh dậy.
Hai vợ chồng đều ngẩng đầu, Hạo Chân gào lên:
“Người nào vậy?
Bên ngoài truyền đến tiếng của Xa Bất Trì:
“Vương gia tỉnh dậy nhanh đi, việc gấp!
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, trời còn đen, lúc này lại bị gọi dậy, Hạo Chân lập tức ý thức được đã xảy ra đại sự, lập tức vội vã ngồi dậy, tùy tiện cầm cái áo khoác phi thân ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy Xa Bất Trì của Đại Khưu Môn, Cao Tiệm Hậu của Thiên Hỏa Giáo, Tạ Long Phi của Huyền Binh tông đều đến đông đủ, vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ nghiêm trọng.
Ba người không để ý tới lễ nghi, trực tiếp kéo Hạo Chân tới bên cạnh, Xa Bất trì trầm giọng nói:
“Vương gia, đại sự không ổn rồi, tông môn của ba phái đã quyết định phù* Ngọc Vương Hạo Hồng lên đại vị!
*Phù: nâng đỡ
Hai mắt của Hạo Chân dần trừng lớn.
Ngay lúc này, bên ngoài vương phủ vắng vẻ đột nhiên truyền tới một đợt huyên náo, một tên tu sĩ hộ vệ lắc mình tới cấp báo:
“Vương gia, bên ngoài có một đội nhân mã tới, đã bao vây vương phủ rồi.
Bao vây? Tình huống gì đây? Hạo Chân và ba người Xa Bất Trì đều kinh hãi, trước tiên vội vã chạy tới cửa chính.
Cửa mở, ngoài cửa ánh lửa hừng hực, một đội nhân mã vây chặt vương phủ đến mức không lọt một giọt nước, nhìn qua là đại quân của kinh đô và hộ vệ của vùng lân cận.
Hai tay kéo áo khoác ở đầu vai, Hạo Chân đi xuống bậc thang quát lên:
“Các ngươi muốn làm gì?
Một tên tướng tiến lên chắp tay nói:
“Anh Vương Điện hạ, sắp tới kinh thành có điệp khấu* của Tấn quốc tàn sát bừa bãi, vì bảo vệ sự an toàn của Vương gia, phụng ý chí của Nhiếp Chính Vương, mạt tướng điều động nhân mã tới đây hộ vệ, Vương gia không cần lo lắng.
*Gián điệp
“Nhiếp Chính Vương?
Hạo Chân giận tím mặt quát lên:
“Nhiếp Chính Vương ở đâu ra! Tránh ra, ta muốn tiến cung gặp mặt Bệ hạ!
Một tên tu sĩ của Huyền Binh tông lộ diện trầm giọng nói:
“Vương gia xin tự trọng mời vào bên trong an giấc, đợi ý chỉ của bệ hạ.
Lúc này Tạ Long Phi tiến lên lôi Hạo Chân một cái, cũng quay đầu lại nói một câu, Xa Bất Trì cùng Cao Tiệm Hậu lập tức tiến lên hai bên giữ cánh tay của Hạo Chân.
Xa Bất Trì nói nhỏ:
“Vương gia, không thể kích động được!
Hai người gần như lôi Hạo Chân trở về.
Lúc này Tạ Long Phi mới tiến lên chắp tay nói với tu sĩ của Huyền Binh tông:
“Sư huynh, xin nói thêm một bước.
Hai người cách xa nhân mã đang bao vây xung quanh, đến nơi hẻo lánh bên ngoài, Tạ Long Phi thấp giọng nói:
“Sư huynh, rốt cục là có chuyện gì xảy ra thế?
Tu sĩ của Huyền Binh tông thấp giọng nói:
“Tạ sư đệ, Tề quốc đã đổi chủ, việc này ngươi không nên dính vào nữa, đây là ý của tông môn, cũng là ý của tam đại phái, ta phụng pháp chỉ của chưởng môn để hành sự...
Chờ một lúc, Tạ Long Phi hồi phủ ra lệnh cho hộ vệ trong phủ đóng cửa rồi vội vã đi tới chính sảnh gặp mặt đám Hạo Chân, người sau đang chìm trong sự mơ hồ.
Tình huống nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản. Tề hoàng Hạo Vân Đồ có bệnh, dưới thế cục trước mắt tam đại phái cảm thấy tinh lực của Hạo Vân Đồ không đủ nữa, đã không có cách nào khống chế thế cục trong ngoài đều khốn đốn nữa rồi. Cùng với việc đợi khi tình trạng cơ thể của Hạo Vân Đồ đột nhiên chuyển xấu dẫn tới lúc đó trở tay không kịp, nội bộ tranh quyền của chư Vương sẽ đại loạn, không bằng lấy thế nhanh như chớp ổn định cục diện nội bộ.
Tam đại phái đã chọn Ngọc Vương Hạo Hồng tiếp vị, dưới sự ủng hộ của tam đại phái, lại thêm tình trạng cơ thể của Hạo Vân Đồ, đại thần cả triều trên cơ bản đã ngả về phía Hạo Hồng rồi, người có dị nghị gì đều đã bị khống chế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.