Hắn không tin Tuyết bà bà còn có thể đi cứu Mục Liên Trạch, chỉ sợ không bỏ đá xuống giếng là may rồi.
Không hiểu nổi Ô Thường là có ý gì, Kỳ Vạn Đồng lặng lẽ tới một bên, nói thầm mấy câu với một tên đệ tử.
Đệ tử rời đi, một lúc lâu sau lấy tới một cái ghế.
Kỳ Vạn Đồng tự mình bê cái ghế tới bên cạnh Ô Thường, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng mời ngồi, Ô Thường liếc mắt qua một chưởng cách không đánh tới, phừng! Cái ghế hóa thành bột mịn.
Ô Thường căn bản không quen nằm hay ngồi một cách tùy tiện, đối đãi với cơ thể mình luôn tương đối hà khắc.
Hành động này lại dọa cho Kỳ Vạn Đồng sắc mặt đại biến, không biết có phải mình đã làm sai cái gì hay không, nhưng lại không thấy phản ứng dư thừa nào từ Ô Thường, không thể làm gì khác hơn là im lặng đứng một bên.
Mà nên tới thì đúng là vẫn tới, một thân ảnh đột nhiên lóe ra từ trong Điệp Mộng Huyễn giới.
Một tên đệ tử của Vạn Thú Môn còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra người đã bị quay một vòng, dừng lại thì phát hiện áo khoác của mình bị người ta kéo mất rồi.
Tuyết bà bà tóc tai bù xù hạ xuống đất, trên người đã trùm y phục của đệ tử Vạn Thú Môn, chỉ vào Ô Thường quát chói tai:
“Ô Thường!
Không nói hai lời, trượng như sấm sét, đánh về phía Ô Thường.
Ô Thường đánh ra một chưởng, chưởng va chạm với đầu trượng ầm ầm, uy lực giao thủ chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566466/chuong-2034.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.