Lam Minh lấy thư ở sau lưng ra, trên mặt là thần sắc tuyệt vọng, tay run rẩy:
“Gia Cát Trì, ngươi là tên khốn nạn, tổ tông tám đời nhà ngươi không được mồ yên, tự nhiên chạy tới chỗ ta để làm gì? Aaaaaaa
Ngửa mặt lên trời bi thống hét lên rồi cầm thư xé nát bấy.
Sau khi phát ti3t, vô lực lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thất hồn lạc phách nói:
“Xong! Xong rồi!
Đầu Ban Hải cũng sắp nổ tung đi tới đi lui vài vòng, sau khi tỉnh táo lại một chút, trầm giọng nói:
“Các chủ chờ một chút, ta đi xem bọn Lý Chính Pháp còn ở đó hay không.
Dứt lời nhanh chóng lắc mình đi.
Đợi một hồi, Ban Hải lại vội vã quay về, mặt mang thần sắc tuyệt vọng nói:
“Các chủ, người đã đi mất, đã trả phòng rời đi rồi.
Tiến lên kéo cánh tay của Lam Minh đang tuyệt vọng:
“Các chủ, nơi đây không ở nổi nữa, bên Bách Xuyên Các đã báo cáo đối tượng tình nghi lên Đốc Vô Hư rồi, chuyện như thế này đừng nói là rơi vào tay Đốc Vô Hư, cho dù rơi vào tay Thánh Tôn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đi thôi, còn không đi chỉ sợ cũng không kịp nữa!
Đi? Đương nhiên phải đi.
Vừa nhận được khẩu cung, Lam Minh liền biết mình không trốn không được, nếu không thì là đang đùa với cái mạng nhỏ của mình. Nhưng y không cam lòng là đột ngột như thế, một phát liền biến mình trở thành chó nhà có tang*, nếu không còn là Các chủ Vô Biên Các cao cao tại thượng nữa, thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566438/chuong-2006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.