Chương trước
Chương sau
Trước mặt mọi người không thể hiện, trên thực tế đã bị “Ma Diễm Liệt Sinh chưởng” của Ô Thường đánh bị thương rồi.
Tiếp tục nhìn bốn phía, nào còn bóng người nào nữa. “Hừ hừ”, Tuyết bà bà cười nhạt, trên mặt và trong lòng đều là tiếc nuối vạn phần, biết mình bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một có thể tru diệt tám người này.
Nhưng mà tám người đó quá xảo trá, không đợi dược lực của Hoặc Tâm Tán phát tác liền liên thủ trước đánh bà ta, ép bà ta không thể không chạy được.
Hiện tại tám người cũng đã trốn đi cả, cho dù bà ta muốn tìm nhưng nghĩ tới dược lực Hoặc Tâm Tán sẽ được giải trừ trong vòng một ngày, tìm được cũng không khác nào biển rộng tìm kim, trên cơ bản không có nhiều khả năng tìm được.
Đùng! Quải trượng dùng sức chọc lên mặt băng, lắc mình xông lên trời.
Hiện tại cũng không phải lo tám người liên thủ vây công bà ta nữa, bởi vì biết tám người chỉ điên cuồng trong tạm thời, hiện tại tránh bà ta cũng không kịp.
...
“Cái gì?
Đại La Thánh Địa, Sa Như Lai đang lật xem văn quyển trước án bỗng nhiên ngẩng đầu.
La Phương Phỉ ngồi quỳ bên cạnh gã, hai tay vịn một cánh tay của gã, vẻ mặt lo nghĩ lặp lại:
“Bên Thánh điện nhận được tin tức tới từ Vô Lượng viên, nói Vô Lượng quả bị trộm, ngoại trừ Tuyết bà bà ra thì tám Thánh đều trúng độc “Hoặc Tâm Tán ”, cha cũng ở đó, bây giờ mấy người đang truy sát Tuyết bà bà. Người của bát gia tọa trấn Vô Lượng viên cũng truy sát người của Băng Tuyết Thánh Địa rồi, bọn họ không liên lạc được với cha, đưa tin mời chúng ta quyết định.
Vô Lượng quả bị trộm, tám Thánh trúng Hoặc Tâm Tán? Sa Như Lai ngạc nhiên, khó có thể tin nhìn về một bên, nhìn Vương Tôn cùng đứng trang nghiêm ở bên cạnh, khiếp sợ, khó tin được.
La Phương Phỉ lo lắng nói:
“Hiện tại bên Thánh Điện cũng không biết nên làm thế nào cho phải, hỏi ta nên làm cái gì bây giờ, ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải, cha sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Sa Như Lai vỗ vỗ tay của nàng, an ủi:
“Chỉ là Hoặc Tâm Tán mà thôi, độc Hoặc Tâm Tán không chết người.
La Phương Phỉ:
“Nhưng bọn cha đánh nhau, lại còn trúng độc, nhỡ đâu gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?
“Đi! Đi Thánh điện.
Sa Như Lai đứng dậy, cùng La Phương Phỉ đi Thánh điện. Gã muốn xem nội dung cụ thể tin do Vô Lượng viên truyền tới rồi mới quyết định.
Vương Tôn đi ra bên ngoài lầu dựa vào lan can, nhìn theo hai người rời đi, sau đó dựa vào lan can yên lặng bồi hồi.
Đợi một thời gian ngắn, Sa Như Lai lắc mình trở về, rơi trên sân thượng, sắc mặt nghiêm trọng.
Vương Tôn ở gần thấp giọng hỏi:
“Thế nào?
Sa Như Lai trầm giọng nói:
“Quả thực đã xảy ra chuyện. Hiện tại tình huống của Thánh Tôn không rõ, bên này cũng không dám quyết định gì, sợ làm gì sai dẫn tới Thánh Tôn hiểu lầm, đều mời La Phương Phỉ quyết định.
Vương Tôn hơi gật đầu:
“Chuyện hợp tình hợp lý, Thánh tôn sống chết không rõ, đều sợ làm gì sai dẫn tới Thánh Tôn hiểu lầm, đẩy La Phương Phỉ ra cũng không quá thích hợp. Ngươi không nói gì đấy chứ? Bây giờ không thể nói lung tung, hơi có dị động, Thánh Tôn trở về sợ rằng sẽ suy nghĩ nhiều.
Sa Như Lai:
“Ta không nói thêm gì cả, chỉ bảo phong tỏa tin tức, tránh việc mọi người đều biết tới việc này.
Vương Tôn thở dài một hơi, cau mày nói:
“Hoặc Tâm Tán? Hoặc Tâm Tán hẳn là rất dễ dàng phát hiện ra mới đúng, sao Thánh Tôn lại bị trúng loại đồ chơi cấp thấp này?
Nói đến chỗ này, biểu hiện của Sa Như Lai hơi đặc sắc:
“Trong thư nói trái trên trái trên cây Vô Lượng quả đều là giả, trong quả giả bị người ta giấu Hoặc Tâm Tán...
Cặn kẽ thuật lại một lượt nội dung trong thư.
Vương Tôn hơi mơ hồ:
“Điều này sao có thể chứ? Vô Lượng viên phòng thủ nghiêm mật như vậy, làm sao có thể có người trộm đồ đi được, còn có thời gian bố trí cạm bẫy, chuyện này không khỏi có chút khó tin.
Sa Như Lai liếc mắt nói:
“Ngươi không quan tâm người nào trộm Vô Lượng quả sao?
Vương Tôn nói:
“Có thể làm chuyện này nhất định là một trong cửu Thánh, nhưng rốt cuộc là ai làm cũng khó dò!
Sa Như Lai từ từ nói:
“Ngươi đã quên trước đó bảo ngươi làm Hoặc Tâm Tán rồi à?
Vương Tôn ngẩn ra, quan sát gã một lượt, thử dò xét:
“Ngươi đừng nói với ta rằng do ngươi trộm đấy nhé?
Sa Như Lai xùy một tiếng:
“Ta không có bản lĩnh đó, có thể có khả năng này mà còn chờ tới hôm nay ư? Hoặc Tâm Tán là thứ Ngưu Hữu Đạo muốn.
“...
Vương Tôn trợn mắt há hốc mồm một hồi:
“Ý của ngươi là nói, trái cây là do Ngưu Hữu Đạo trộm?
Sa Như Lai hơi lắc đầu:
“Lúc đầu ta không biết hắn muốn thứ bẩn thỉu này để làm gì, hỏi hắn, hắn không nói, ta cũng không để ý nhiều, không cho là thứ này có thể có ích lợi gì. Ai ngờ thủ đoạn của người kia rất quỷ quyệt, vậy mà lại làm ra chuyện này, hiện tại ta mới hiểu hắn dùng ở việc gì, cửu Thánh lại mắc mưu này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Ta thật không biết hắn nghĩ như thế nào, làm như vậy có ý định gì? Giết không chết người, lẽ nào muốn tạo một trận rối loạn thôi sao? Có phần trẻ con một chút.
Vương Tôn nghe tới nhập thần, nhưng trên mặt dần khó hiểu:
“Không đúng, cây quả nở hoa rồi, điều này chứng tỏ đồ đã bị trộm từ ba mươi năm trước, ta làm Hoặc Tâm Tán mới qua bao lâu? Ba mươi năm trước, sợ là Ngưu Hữu Đạo còn ở trong sơn thôn chơi bùn đó!
Sa Như Lai:
“Đúng vậy, theo lý thuyết thì là như thế, nhưng trái thì đích xác là Ngưu Hữu Đạo đã lấy rồi, ta cũng được chia một trái, làm sao có thể sai được! Hiện tại nở hoa, ta cũng không hiểu là thế nào, không biết có phải do người kia động tay động chân gì hay không. Quan hệ của người kia với Hồ tộc không cạn, Hồ tộc hiểu rõ cây Vô Lượng quả, hắn không phải không có khả năng gian lận đối với cây đó, nhưng ta không rõ hắn làm vậy thì có lợi ích gì, thật sự là không nghĩ ra!
Vương Tôn kinh ngạc:
“Hồ tộc? Ngươi có một trái Vô Lượng quả?
Nhìn gã một lượt từ trên xuống dưới.
Sa Như Lai xoay người mặt đối mặt:
“Trước có một số việc không nói cho ngươi, thuần túy là chuyện đó không phải chuyện đùa, không thể đơn giản cho ngươi biết được, cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Chuyện đã tới mức này rồi, đã xuất hiện biến cố, có một số việc phải để cho ngươi chuẩn bị tâm lý trước.
“Trái Vô Lượng quả của ta vẫn trong tay Hồ tộc, ngươi nhớ cho kỹ, một khi ta gặp phải chuyện bất chắc, ta sẽ nghĩ biện pháp chu toàn cho ngươi, ngươi nhận thấy bất ổn có thể trốn tới Hoang Trạch tử địa đi tìm Hồ tộc, trái Vô Lượng quả kia của ta ngươi cứ cầm dùng. Nếu ta chết rồi, ngươi là cậu, nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng cho Huyễn Lệ!
Vương Tôn khựng mắt nhìn hắn:
“Ngươi không sợ ta hại ngươi, giành Vô Lượng quả sao?
Sa Như Lai:
“Nếu ngươi muốn hại ta, ta không có lời nào để nói. Một mình ngươi có được Vô Lượng quả thì có ích lợi gì? Bên Hồ tộc cũng không thể đơn giản giao Vô Lượng quả ra cho ngươi, ngươi hại ta cũng không có tác dụng, bên Hồ tộc nhất định phải xác định tình huống mới có thể quyết định có cho ngươi hay không.
“Ta có được Vô Lượng quả rồi cũng chưa hẳn là chuyện tốt, đến lúc đó La Thu sẽ không bỏ qua cho ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, có một số việc sớm muộn gì ta cũng phải đối mặt.
“Có vài bí mật nói cho ngươi biết là mong ngươi biết để một khi có biến, giữa ngươi và ta nhất định phải có một người sống sót, không thể đều bỏ mạng. Nếu như ngươi sống thì đồng ý với ta, cố gắng bảo vệ Huyễn Lệ, ta có lỗi với tỷ của ngươi, không muốn Huyễn Lệ lại gặp khó khăn nữa, đây cũng là nguyên nhân ta không tiếc mạo hiểm liên thủ với Ngưu Hữu Đạo.
Viền mắt Vương Tôn hơi đỏ:
“Thật sự phải tới bước đó, cho dù ta trốn vào Hoang Trạch tử địa cũng khó mà ra nổi, Huyễn Lệ ở bên ngoài sợ là ngoài tầm tay với của ta.
Sa Như Lai:
“Điểm ấy ngươi không cần lo lắng, ngoại giới, bằng vào thế lực hiện giờ của Ngưu Hữu Đạo, trừ phi chống lại chính diện với cửu Thánh, bằng không bằng vào năng lực của hắn muốn đảm bảo cho một mình Huyễn Lệ thì không có bất cứ vấn đề gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.