Tuyết bà bà cười ha ha, nói.
“Quay về là tốt, quay về là tốt.
Trong mắt hiện lên sự quỷ quyệt.
Tuyết Lạc Nhi lau nước mắt, vội vàng túm chặt cánh tay hắn, hỏi.
“Đỉnh đâu rồi? Chàng để Sơn Hà Đỉnh đâu rồi?
Xuyên Dĩnh giật mình, nói.
“Trả rồi, đã trả lại cho hoàng đế Nhiếp Chấn Đình của Hàn quốc.
Tuyết Lạc Nhi vội nói.
“Có chứng cứ nào không?
Xuyên Dĩnh do dự nói.
“Trả lại trước mặt mọi người, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, đó… Đó có được xem là chứng cứ không?
Tuyết Lạc Nhi vẫn lo lắng.
“Chàng chắc rằng đã trả chứ?
Xuyên Dĩnh nói.
“Trước khi quay về ta đã tự tay trả lại.
“Chàng biết không, chàng làm ta sợ muốn chết.
Tuyết Lạc Nhi đánh hắn vài cái, cuối cùng nhào vào ngực Xuyên Dĩnh, ôm hắn khóc rống.
Xuyên Dĩnh vội vàng vuốt v e sau lưng nàng, nói.
“Ta sai rồi, là lỗi của ta, ta hồ đồ.
Tuyết bà bà chen vào nói.
“Xuyên Dĩnh, ngươi nói đi, ngươi mượn Sơn Hà Đỉnh của người ta làm gì?
Tuyết Lạc Nhi vội đẩy hắn ra, lau nước mắt nhìn hắn, đó cũng là đáp án nàng muốn biết.
Xuyên Dĩnh hơi chán nản nói.
“Nãi nãi, thật sự là do ta hồ đồ, lúc còn ở trong hoàng cung Hàn Quốc, nói với người ta mấy câu không đúng, cảm thấy mình bị nhục nhã, nên có suy nghĩ lung tung, dùng sức mạnh để mượn Sơn Hà Đỉnh. Nhưng quay đầu trốn tránh vài ngày, dần cảm thấy mình không đúng, trong lời nói của những người đó không có ý gì đặc biệt, là do ta suy nghĩ nhiều, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566401/chuong-1969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.