Có một số việc cũng chỉ có thể tạm hoãn lại, nếu như có thể, trước lấy được đồ đã rồi tính, chỉ mong thứ đó có thể giúp hắn có được thắng lợi cuối cùng, đợi sau khi thành công nhất định sẽ làm thằng nhãi trước mặt này biết cái gì gọi là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Triệu Hùng Ca:
“Việc này không nên để cho Nam Thiên Vô Phương biết, bằng không thì sẽ ngăn ta giao đồ cho ngươi.
“Việc này không cần ngươi nói, ta cũng hy vọng ngươi hãy quản tốt cái miệng của mình.
Ô Thường lạnh lùng nói một câu, trong lòng căm tức.
Triệu Hùng Ca:
“Viên Cương không biết quan hệ giữa ta và nó, đừng cho nó biết.
Ô Thường cười ha hả, rất muốn nói một câu, thánh nữ cũng đã mù mắt rồi, vậy mà lại coi trọng thứ như ngươi.
Nhưng sợ khiến cho thằng nhãi này tỉnh ngộ, lời đến khóe miệng lại nhịn lại, lắc mình một cái xông lên trời, biến mất trên không trung.
Triệu Hùng Ca thở ra một hơi thân thể chậm rãi quay lại, nằm ở trên mặt đất, hai cánh tay giao nhau gối đầu.
Chờ một lúc, có một thân ảnh hạ xuống cạnh gã, từ trên cao nhìn xuống:
“Hắn tới?
Chính là Nam Thiên Vô Phương.
Triệu Hùng Ca ừ một tiếng.
Nam Thiên Vô Phương nhìn gã:
“Chuyện gì?
Triệu Hùng Ca:
“Hắn tìm ta còn có thể có chuyện gì?
Nam Thiên Vô Phương:
“Hắn là do ngươi gọi đến?
Triệu Hùng Ca:
“Ngươi cảm thấy có thể sao?
Nam Thiên Vô Phương:
“Người của ta gặp được người mà hắn phái trú ở đây, người sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566337/chuong-1905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.