Nhưng Viên Cương chẳng hề quan tâm đ ến việc này, mà nếu quan tâm, thì đã chẳng làm vậy rồi, hắn chỉ trả lời một câu.
“Nếu sợ như vậy, thì ta đã không làm.
Nói xong hắn quay đầu bước đi.
“…
Ngọc Thương sửng sốt, cuối cùng lắc đầu cười khổ, ngoắc tay ra hiệu một chút, sai người đi dẫn phi cầm tọa kỵ đến đây.
Đợi mọi người đi hết, Độc Cô Tĩnh hỏi.
“Sư Tôn, Vô Song Thánh Tôn muốn Hạt Hoàng để làm gì?
Nói đến cái này, Ngọc Thương cũng cảm thấy kỳ lạ, đúng vậy, đồ vật có thể làm cho Lữ Vô Song xem trọng, sợ là không đơn giản như vậy, hắn nhịn không được nhìn vùng sa mạc xung quanh.
Rất nhanh, có phi cầm tọa kỵ đi đến, đón bọn họ đi, lần nữa đuổi kịp đại quân Sa Hạt.
Nhìn thấy mọi người quay về, La Chiếu hỏi hộ vệ trưởng lão Hiểu Nguyệt Các bên cạnh.
“Trưởng lão, Hạt Hoàng bị đưa đi rồi sao?
Trưởng lão xuy một tiếng.
“Đưa đi? Chạy rồi!
“Chạy?
La Chiếu ngạc nhiên.
“Ta vừa nghe những tu sĩ khác nói, là Vô Song Thánh Tôn đến, sao chạy được?
Trưởng lão nói.
“Theo lý thuyết thì không thể nào, nhưng cái tên họ Viên kia đầu óc có bệnh…
Hắn kể lại những chuyện xảy ra, cuối cùng thở dài.
“Cũng may Thánh Tôn khinh thường so đo với chúng ta, suýt chút nữa lão phu đã bị dọa chết!
La Chiếu nghe hắn kể lại cũng hãi hùng khiếp vía, nhịn không được quay đầu nhìn Viên Cương.
Có thể người khác không hiểu, nhưng hắn tỉnh táo như vậy, sao không biết hành động lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566316/chuong-1884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.