Khóe miệng Hô Diên Bảo chảy máu, không biết muốn nói cái gì, trong mắt phóng ra hào quang dị dạng, một tay run run chậm rãi nâng lên.
Người có kinh nghiệm đều có thể nhìn ra, hắn đã nằm ở trạng thái hồi quang phản chiếu.
Hô Diên Vô Hận đưa tay đi nắm tay nhi tử, nhưng trong nháy mắt hai tay đụng nhau kia, cánh tay nâng lên vô lực rơi xuống đất, đầu Hô Diên Bảo lệch đi, không còn động tĩnh, ánh mắt không còn ánh sáng, máu ở khóe miệng còn chậm rãi chảy ra.
Mấy mũi tên vẫn cắm ở trên người hắn, trúng chỗ yếu hại, Tra Hổ cũng không dám rút loạn.
Tay Hô Diên Vô Hận duỗi ra cương cứng, chậm rãi ngước đầu nhìn trời, hai mắt đóng lại, thật lâu không nói.
Mọi người đều trầm mặc, ngay cả đám người Vệ quốc phẫn nộ mà đến cũng im lặng, vốn định chất vấn một phen, nhưng người ta ngay cả nhi tử cũng chết trận, còn có thể nói quân Tề bức quân Vệ chịu chết sao?
Hô Diên Vô Hận đứng lên, thở ra một hơi nói:
“Khiêng xác đi!
Không có lời nói đối xử đặc thù, cũng không toát ra bất kỳ thương cảm, như cái gì cũng chưa từng xảy ra, mặt không hề cảm xúc nhìn về phía Tam Đạo Cốc, nơi đó thây ngã khắp nơi, Tam Đạo Cốc đã bị quân Tấn chiếm lại.
Hai bên có thân vệ đi qua, yên lặng khiêng thi thể Hô Diên Bảo rời đi.
Ở phương hướng sơn mạch, lục tục còn có tu sĩ bên này chạy về.
Đường Nghi rất lo lắng, ánh mắt nhìn chung quanh, đệ tử Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566293/chuong-1861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.